Cẩm Tú Vô Song - Chương 230: Vào quân doanh
Cập nhật lúc: 2025-10-10 23:16:20
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cho đến khi Hỷ nhi lôi ba cái bao tải.
Những lão binh hiểu rõ Thường Tuế Ninh còn đang thắc mắc “Cô nương xa, mang theo bao tải”, thì Thường Nhận nhận lấy bao và với A Triết: “Dẫn đường đến kỹ viện nào .”
A Triết gật đầu, Thường Nhận chỉ thêm hai nữa cùng .
Bốn nhanh chóng rời khỏi.
Khi thì là nửa đêm.
Vài bóng đen leo qua tường của quán trọ, trong màn đêm gần như phát bất kỳ tiếng động nào.
Phòng của Thường Tuế Ninh vẫn sáng đèn, khi Thường Nhận và những khác trở về, ba chiếc bao tải ném xuống đất.
Khi , bao tải trống rỗng, nhưng lúc về thì đầy đủ như mong đợi.
Người trong bao đ.á.n.h ngất, hề nhúc nhích, chỉ mùi rượu nồng nặc xông lên từ bên trong bao.
“Cô nương, cần lôi , tạt nước cho tỉnh hỏi ?”
A Triết xông xáo đề xuất.
“Không cần.”
Thường Nhận lấy đồ , : “Trước khi họ ngất , chúng hỏi nhiệm vụ họ thành.
Bọn họ thành để mua sắm, đây là danh sách mua sắm, tiền mua và thẻ bài cũng giao .”
Thường Tuế Ninh nhận lấy danh sách, mở xem sơ qua, về phía ba chiếc bao tải: “Trước tiên, lột hết quần áo của họ .”
A Triết nhanh chóng theo.
Thường Tuế Ninh qua ba , dáng vẻ và hình thể đại khái của từng .
Một còn trẻ, hình nhỏ nhắn, hai còn một to khỏe, một cao gầy, đều tầm ba bốn mươi tuổi.
Nàng mặc áo ngoài của nhỏ nhất, lập tức cảm thấy mùi rượu nồng nặc xộc lên tận óc.
Nàng chỉ tiếp Thường Nhận và một cận vệ khác, bảo họ quần áo của hai còn .
“Khang thúc, đợi khi ba chúng cải trang xong, sẽ lợi dụng đêm tối mà đến quán trọ của bọn chúng nghỉ ngơi.
Mọi ở đây chờ tin tức.”
“Cô nương định giả mạo họ để lẻn đại doanh?”
Lão Khang cau mày: “Thế ?
Cô nương từng doanh trại, rõ quy củ trong quân, dễ lộ.
Hành động quá nguy hiểm, để thuộc hạ lo liệu thì hơn!”
“Không , học nhanh lắm.
Trên đường , để Thường Nhận dạy là .”
“ mà…”
Thường Tuế Ninh ngắt lời: “Khang thúc cứ yên tâm.”
Giọng của thiếu nữ dịu dàng, nhưng ẩn chứa ý tứ cho phép phản bác.
A Điểm vỗ vai lão Khang, bắt chước giọng điệu của ai đó, đầy thâm trầm: “Khang thúc , ngươi già , lão hóa cả , ngoài ngoan ngoãn lời trẻ tuổi mới !
Ngươi thấy đấy, ngay cả cũng đòi theo!”
Lão Khang: “…”
Thường Nhận cam đoan: “Đừng lo, sẽ bảo vệ cô nương cẩn thận.”
Thực cũng chỉ là để an ủi già, bởi trong lòng nghĩ rằng, lẽ cô nương sẽ bảo vệ thì đúng hơn.
Lão Khang thở dài, bất lực hỏi: “Vậy còn ba , cô nương định xử lý thế nào?”
Người sớm muộn gì cũng sẽ tỉnh , giữ họ trong quán trọ đông như thế cũng kế lâu dài.
Thả là thể, nhưng Thường Tuế Ninh cũng nghĩ ba đến mức c.h.é.m ngay tại chỗ, nên nàng nghĩ một cách nhân đạo mà vẫn tận dụng họ.
Nàng sắp xếp sẵn một trang viên bí mật gần Thọ Châu để cất giữ gia sản của Lão Thường, nhằm giữ kín tung tích, hiện đang cho xây kho và đào đường hầm.
“Đưa bọn họ đến đó đào đất , cơm ăn.”
…
Ngày hôm , ba lột sạch chỉ còn áo lót lạnh đ.á.n.h thức.
Khi mở mắt , họ phát hiện đang ở một nơi xa lạ.
Họ cố gắng trốn thoát nhưng thành, còn đ.á.n.h đập một trận thê thảm.
Sau đó ném cho họ ba chiếc áo rách, ba cái bánh bao và ba cái xẻng.
Ba kinh hãi tột độ, chỉ nước mắt.
Không ngờ họ rơi tay bọn đào hầm trái phép!
…
Khi ba ép đào đất, thì ba khác mặc quân phục của họ, cưỡi chiếc xe ngựa của họ tiến về đại doanh ngoài thành Thọ Châu.
Khi xe ngựa tiến gần, mấy binh lính gác cổng trại đang chuyện.
“Vừa nãy tướng quân Sở sai đến thúc giục lương thảo nữa …”
“Lương thảo từ kinh thành vẫn đang đường, trong doanh trại gì còn lương mà gửi cho họ?”
“Nghe mấy hôm nhà họ Thường gửi một lô lương thảo đến ?”
“Nói , nhưng cũng chẳng bây giờ thương thế của Thường Đại tướng quân thế nào …”
Vài chuyện, sắc mặt dường như chút lo lắng rõ nguyên nhân, lúc họ thấy xe ngựa tiến đến gần, liền giơ tay ngăn .
Ba “lính” trở về doanh trại lượt đưa thẻ bài và giấy tờ xuất trại để mua sắm.
Lính gác theo thủ tục lật tấm bạt che xe ngựa lên để kiểm tra hàng hóa bên trong, thấy gì bất thường liền phất tay cho qua.
Ba bèn dắt ngựa trong doanh trại.
Bánh xe lăn vài vòng, bỗng thấy tiếng gọi của binh lính gác cổng phía : “Chờ .”
Trong lòng Thường Nhận dẫn đầu bất chợt căng thẳng.
Một tên lính gác bước tới chỗ họ.
“Có gì đúng.”
Tên lính chằm chằm Thường Nhận: “Các ngươi là từ hôm qua rời doanh trại thành ?
Sao giờ mới ?”
Thường Nhận vội : “Hôm qua thành muộn, nhiều cửa hàng đóng cửa, nên kịp mua đủ…”
Tên lính mỉm đầy ẩn ý: “Vậy ?”
Vừa , ánh mắt dò xét càng thêm chặt chẽ.
Lúc , mấy tên lính còn cũng tiến tới.
Tim Thường Nhận đập thình thịch, đang suy tính tìm lời gì để , thì tên “tiểu binh” trẻ tuổi phía nhanh chóng bước lên .
“Hôm nhất định chúng sẽ chú ý thời gian, mong các vị đại ca ơn cho qua…”
Vừa hạ giọng xong, vội nhét một túi tiền tay tên lính gác.
Tên lính nhướn mày .
Tên tiểu binh tuổi lớn, da ngăm đen, đôi mắt tròn lấp lánh, nở một nụ nịnh nọt.
Lính gác xung quanh, thấy ai chú ý đến họ, bèn nhận lấy túi tiền, sắc mặt cũng dịu .
Hắn mắng: “Lần hả?
Ngươi nghĩ nhỉ, gì mà , chẳng lẽ công việc béo bở lúc nào cũng đến lượt tên láu cá như ngươi ?”
“ !”
Một tên lính gác khác đá nhẹ “tiểu binh” một cái: “Nhìn cái hình nhỏ bé của ngươi, mà cũng dám học khác chạy thành ăn chơi ?”
“Tiểu binh” chỉ “hì” một tiếng, biện giải gì.
Mấy nhận lợi lộc, đùa giỡn vài câu thả họ : “Được , .”
“Tiểu binh” cúi đầu cảm tạ, đó cùng hai kéo xe ngựa doanh trại.
Nghe tiếng dần xa, Thường Nhận mới thở phào nhẹ nhõm, theo phản xạ sang cô nương nhà , đang hóa trang thành tiểu binh với khuôn mặt bôi đen.
May mà cô nương nhanh trí.
Trong doanh trại đến hơn mười vạn binh sĩ, ai cũng quen , các đội tuần tra và lính gác đều đổi hàng ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-230-vao-quan-doanh.html.]
Theo lý mà , dù cảm thấy họ là gương mặt lạ, cũng khó thể phát hiện ngay sự giả mạo.
nếu chần chừ quá lâu, thì càng dễ nghi ngờ.
Cũng may là cô nương phản ứng kịp thời.
Trên đường , Thường Nhận rằng cô nương bảo vệ còn nhiều hơn bảo vệ nàng…
thở phào chỉ là tạm thời, Thường Nhận nhanh chóng bình tĩnh .
Vào doanh trại mới chỉ là bước đầu, mà thật , khi ở trong quân doanh , càng cẩn trọng hơn.
Nếu để lộ điều gì bất thường, e rằng ngay cả cách c.h.ế.t cũng .
Kéo xe ngựa qua một đoạn đường sỏi, họ gặp hai đội binh lính tuần tra.
Trước mắt là các dãy lều trại san sát, họ nhanh chóng đối mặt với một vấn đề thể tránh khỏi—đưa hàng hóa mua đến ?
Mọi trong doanh trại đều bận rộn với công việc của , thể chờ sẵn để dẫn họ , mà họ cũng thể hỏi đường.
“Đi theo .”
Thường Tuế Ninh quanh, chỉ nhỏ.
Khi hành quân trận, vì chiến lược mà cách bố trí các trại quân thường na ná .
Và nàng chắc chắn những thứ mua về sẽ đưa đến trại nào.
Thường Nhận và còn đẩy xe theo sát Thường Tuế Ninh, mắt liếc ngang liếc dọc.
Trong lòng Thường Nhận khỏi dấy lên thắc mắc—tại cô nương vẻ quen thuộc với thứ trong quân doanh đến ?
“Làm gì mà bây giờ mới về!”
Mấy tiến gần một lều lớn thì lính gác mặc giáp tiến đến, cau mày quát lớn: “Đến cả đồ của chủ soái cũng dám chậm trễ, các ngươi chán sống !”
Nói lệnh cho tiến lên: “Mau mang hết đồ trong!”
Thường Tuế Ninh và những khác vội vàng giúp đỡ, nhưng dám ngẩng đầu lời mắng mỏ của tên lính.
cho dù giúp, bọn họ cũng chỉ nhiệm vụ dỡ đồ từ xe xuống.
Với những tên tiểu binh như họ, phẩm hàm, sẽ phép trong trại của chủ soái.
Quả nhiên, những thứ là mua cho Lý Dật.
Thường Tuế Ninh đoán từ khi thấy danh sách mua sắm tối qua.
Trong đó một vật dụng mà Lý Dật thường dùng từ thuở thiếu niên, mà ngoại lệ , chỉ thể là chủ soái hoặc phó tướng mà thôi.
Mà là ngoại lệ, tức là hợp quy tắc.
TBC
Trong quân đội, những vị tướng cấp cao tuy đãi ngộ hơn, nhưng đó là cơ sở phân phát từ quân nhu, chứ sai lính thành mua sắm riêng.
Hành động của Lý Dật phù hợp với tư cách của một chủ soái.
Trên đều noi theo cấp , dọc đường , nàng thấy rõ, kỷ cương trong quân doanh quả thực chẳng gì.
Dù thể bên trong, nhưng khi bạt cửa trại vén lên, Thường Tuế Ninh vẫn kịp liếc nhanh bên trong, thấy một đàn ông ba mươi tuổi, đang mặc áo giáp, qua trong trại, chính là Lý Dật.
Bên cạnh còn hai mưu sĩ đó, trông như đang bàn bạc việc gì.
Có lẽ vì bạt cửa vén lên nên cuộc trò chuyện tạm dừng, còn Lý Dật thì vẻ đang bồn chồn lo lắng về chuyện gì đó.
Khi dỡ hết đồ xuống, tên lính mặc giáp chỉ ba Thường Tuế Ninh: “Các ngươi về doanh trễ, thao trường đeo bao cát, chạy mười vòng cho !”
Ba lập tức đáp “Rõ”, đầu về phía thao trường.
Thao trường là bãi đất trống lớn nhất trong quân doanh, ba thấy khi mới đến.
Mặc dù trại phạt chạy vòng, nhưng Thường Tuế Ninh lạc quan nghĩ rằng, lúc phạt chạy cũng chẳng chuyện .
Ít nhất, nàng lo việc trở vị trí của lính cũ , sẽ dễ khác nhận .
Thường Tuế Ninh vốn định ngoan ngoãn chạy một chút, đến khi chạy xong mười vòng thì trời tối, đêm xuống sẽ dễ bề hành động hơn, khi nàng thể âm thầm tìm Thường Khoát.
đường đến thao trường, bất ngờ xảy .
Chuyện bắt đầu khi ba họ rời khỏi thì một tên lính nhanh chóng chạy tới báo tin.
“Bẩm chủ soái, quan khâm sai từ kinh thành đến!”
Nghe lời báo, sắc mặt Lý Dật đổi, theo phản xạ về phía hai mưu sĩ, khi trao đổi ánh mắt với họ, thần sắc dần định , : “Mau mau mời .”
Chẳng bao lâu , một toán trong trang phục thái giám và một nam nhân trung niên, dáng cao ráo, cùng tiến trướng của Lý Dật.
Trong lúc hai bên chào hỏi, ánh mắt Lý Dật rơi trung niên , lòng bỗng lạnh buốt.
Đó chính là Hoài Hóa tướng quân, Hạ Nguy…
Hạ Nguy chắp tay chào: “Lý tướng quân, lâu gặp.”
“Ngài Hạ.”
Lý Dật tỏ vẻ ngạc nhiên, vội hỏi: “Không ngờ ngài Hạ và các vị đến Thọ Châu, đại sự thế , báo một tiếng để chuẩn đón tiếp cho chu đáo?”
Thái giám đầu liền giải thích: “Lý tướng quân bận rộn cầm quân nơi biên ải, việc quân căng thẳng, chúng nào dám để doanh trại phiền hà đón tiếp long trọng?”
Lý Dật vẫn chút lúng túng: “Dù nữa, vẫn thất lễ vì nghênh đón từ xa.”
Trong lòng , băng giá lan tràn.
Không cần “tránh phiền hà”, rõ ràng là âm thầm tới, nhằm bất ngờ mà đ.á.n.h một đòn kịp trở tay!
Chẳng trách hôm nay họ mới đến Thọ Châu, hẳn là để tránh tai mắt dọc đường mà cố tình đường vòng.
Người trong bức thư hề sai…
Ai đó ngầm báo cho rằng, Hoàng thượng tuy ngoài mặt ngăn đề xuất đổi chủ soái, nhưng thực chỉ là che mắt mà thôi.
Thực tế, Hoàng thượng chỉ thế , mà còn định để về đạo Hoài Nam chịu tang ba năm…
Kể từ khi phụ vương qua đời, quân đội đạo Hoài Nam phần lớn Hoàng thượng thu hồi.
Phụ vương của chỉ một con trai, tước vị Hoài Nam vương thuộc về trưởng.
Hắn ở kinh thành nhiều năm, cơ sở quyền lực ở Hoài Nam.
Nếu về lúc , chắc chắn sẽ chẳng gì cả…
Chức vụ Tả lĩnh quân vệ đại tướng quân mà vất vả bao năm mới giành , cũng sẽ Hoàng thượng cướp … Mọi nỗ lực của bấy lâu nay sẽ đổ xuống sông xuống biển!
Phụ vương còn nữa, nếu giờ về phủ Hoài Nam vương, sẽ chịu đựng, sống dựa trưởng, về những tháng ngày nhẫn nhục thời thơ ấu…
Tâm trí Lý Dật dậy sóng, nhưng mặt vẫn giữ thái độ khách khí, mời cả đoàn nghỉ.
Thái giám đầu mỉm : “Không cần , chúng là phụng chỉ tới đây…”
Lý Dật liền chỉnh đốn sắc mặt, chuẩn hành lễ chỉ.
Bỗng thấy Hạ Nguy hỏi: “Vậy thấy Thường đại tướng quân ?”
“Trong trận chiến , Thường đại tướng quân vì cứu mà trúng tên, hiện giờ đang dưỡng thương.”
Lý Dật với vẻ áy náy.
Hạ Nguy vội hỏi: “Vết thương giờ ?”
“Vết thương do tên gây nghiêm trọng, nhưng Thường đại tướng quân nhiều vết thương cũ, hiện giờ đều tái phát…”
Lý Dật đáp: “Quân y dặn dò tĩnh dưỡng.”
Theo lẽ thường, đến hai chữ “tĩnh dưỡng” là chủ đề nên khép .
Hạ Nguy : “Ta với Thường đại tướng quân là cố nhân, thăm một chút.
Chỉ về ngay, sẽ phiền lâu.”
Thái giám đầu cũng mỉm , ánh mắt lóe lên sự khác thường, : “Khi tới đây, Hoàng thượng cũng đặc biệt dặn dò truyền lời đến Thường đại tướng quân… Nay Thường đại tướng quân thương tiện ngoài, thì xin Lý tướng quân cho dẫn đường tới đó.”
Lý Dật , liền thể từ chối nữa.
Hắn thừa hiểu, tại Hạ Nguy và đám nhất định gặp Thường Khoát …
Chỉ cần gặp Thường Khoát, lấy sự ủng hộ của vị phó tướng danh vọng cao , đó bọn họ thể công khai thánh chỉ, ép giao quyền chỉ huy.
Tướng ngoài trận quyền bất tuân lệnh vua, nhưng để đề phòng nổi loạn, đây là cách an nhất cho đám Hạ Nguy.
Đây cũng chính là một trong những lý do khiến gần đây giam lỏng Thường Khoát.
Vì , tuyệt đối thể để cho Hạ Nguy và đám gặp Thường Khoát.
Đối diện với ánh mắt bình thản của Hạ Nguy, Lý Dật tỏ vẻ trầm tư, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy thì các vị theo .”
Hắn đích dẫn đường, đưa đám Hạ Nguy khỏi đại trướng.
Khoảng cách từ trướng của chủ soái đến trướng của phó tướng xa, nhưng quãng đường tưởng chừng ngắn ngủi , thể xảy những biến cố ngờ tới.