Cẩm Tú Vô Song - Chương 2: Lần đầu đến
Cập nhật lúc: 2025-10-04 02:49:29
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của bé khiến thiếu nữ thoáng nghĩ rằng mượn xác hồn một thế giới đầy ma quỷ, nơi mà chỉ cần mở cánh cửa , mắt nàng sẽ là một biển quỷ quái vật ập tới.
bé : “Toàn là… kẻ bắt cóc, cả thôn Chu gia, là chúng.”
“Họ đều cùng một phe, che giấu và bảo vệ lẫn …
Nếu thoát , chắc chắn sẽ bắt .” Trong ánh mắt bé hiện lên nỗi sợ hãi ăn sâu từ lâu: “Bao năm qua ai thể thoát khỏi đây, thể chạy thoát .”
Thiếu nữ liền về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Hóa là thế giới ma quỷ.
điều còn kỳ quái và đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Một làn gió lạnh thổi qua, khiến nàng càng tỉnh táo hơn, dần dần hiểu rõ tình huống mắt.
Nàng sang hỏi bé: “Ngươi cũng bắt cóc tới đây —”
Trong ánh chiều tà ngày càng tối, bé gật đầu, đôi mắt to tròn trông như một con ch.ó con nhốt trong lồng, tội nghiệp và vô hại.
“Vậy mà ngươi còn dám giúp trói bọn họ .”
Cậu bé nhỏ giọng : “Ta… đ.á.n.h ngươi.”
Thiếu nữ bé, chỉ thấp hơn nàng nửa cái đầu, dáng trông vẻ quen với công việc nặng nhọc.
Thân thể nàng hiện tại quá yếu đuối, lúc nãy chế ngự hai phần lớn là nhờ sự nhanh nhẹn và quyết liệt.
Cậu bé đ.á.n.h nàng, mà là nỗi sợ hãi kiềm chế, dám phản kháng.
Đây là một căn bệnh, cần chữa trị.
Thiếu nữ xoay , bước trở trong nhà.
Cậu bé lập tức theo nàng.
Hai vợ chồng trói tay chân lúc tỉnh , phụ nữ đầy m.á.u lẽ vẫn còn chịu tác dụng của t.h.u.ố.c mê, chỉ thể phát những tiếng rên yếu ớt.
Người đàn ông thì đang cố gắng thoát khỏi dây trói, nhưng tác dụng gì.
Kiểu trói là do dạy bé, khi giúp trong những công việc thường ngày, giờ dùng để trói .
“Đồ phản bội!
Còn mau cởi trói cho tao!” Vừa thấy bé bước , đàn ông nổi giận, ánh mắt đầy hung hãn: “Nuôi mày bao nhiêu năm mà phân biệt trong ngoài!
Xem tao đ.á.n.h gãy chân mày !”
Trong mắt bé hiện lên sự sợ hãi, nhớ đến những đ.á.n.h đập bằng gậy gộc, thể run rẩy, khuôn mặt trở nên tái nhợt.
Ngay lúc đó, cây gậy dài thường dùng để đ.á.n.h bé hiện mắt .
Cậu bé theo bản năng lùi một bước.
“Đập gãy chân .” Giọng của thiếu nữ chút dư thừa: “Ngay bây giờ.”
Cậu bé nàng, thể tin tai .
“Nếu , kẻ gãy chân sẽ là ngươi.” Thiếu nữ một tay cầm cây gậy đưa cho , tay còn cầm con d.a.o dính m.á.u nhặt lên.
Mái tóc dài của nàng xõa xuống như thác, làn da trắng như ngọc, đôi mắt đen láy, trông như một bức tượng ngọc biểu cảm, cảm xúc, cũng sợ hãi.
Những lời đe dọa từ miệng nàng , khiến nghi ngờ dù chỉ một chút.
Cậu bé run rẩy môi, nhận lấy cây gậy dài.
“Mày dám!” Người đàn ông giận dữ, sự uy nghiêm bao năm thách thức, vùng vẫy đến đỏ mặt tía tai, đôi mắt dữ tợn trừng trừng bé.
“Đánh.” Giọng thiếu nữ chút cảm xúc, nhưng như một lời nguyền thúc giục.
Cậu bé bước lên hai bước, nghiến răng, nhắm mắt đ.á.n.h cây gậy đàn ông.
Cây gậy đập trúng vai đàn ông, khiến hét lên đau đớn.
“Lệch .” Thiếu nữ nhắc nhở.
Cậu bé lấy hết can đảm mở hé mắt, nhắm chân của đàn ông và tiếp tục đập xuống.
“Đánh tiếp.”
Một gậy một gậy, tiếng c.h.ử.i rủa của đàn ông dần yếu , chỉ còn tiếng rên la đau đớn.
“Đừng đ.á.n.h nữa, đừng đ.á.n.h nữa…” Người phụ nữ bên cạnh, giọng yếu ớt, sụt sùi : “Đây là cha ngươi đó, ân dưỡng còn nặng hơn cả ân sinh, ngươi thể ngoảnh mặt lưng với chúng ! …
Ngươi vốn là một đứa ăn mày cha , chúng phát lòng thiện đem ngươi về nuôi dưỡng, xem như con trai ruột, còn hy vọng ngươi chăm lo dưỡng già, ai ngờ nuôi thành một kẻ vong ân bội nghĩa!”
Cậu bé mấp máy môi, như điều gì đó nhưng thế nào.
Thiếu nữ cũng hiểu phần nào.
Thì họ vì nhiều điều ác, sinh con trai, nên bắt đứa trẻ về nuôi để con.
“Yên tâm, chẳng đang chuẩn cho các ngươi dưỡng già đây .” Thiếu nữ nửa xuống cạnh hai , giọng điệu lạnh lùng.
“Ngươi… ngươi định gì!” Nhìn thấy con d.a.o kề sát mặt , phụ nữ run rẩy hỏi.
“Ta hỏi, ngươi trả lời.” Thiếu nữ chằm chằm bà : “Các ngươi bắt từ về đây?”
Người phụ nữ hiểu nàng hỏi câu hỏi rõ ràng như , nhưng lưỡi d.a.o đang kề sát mắt còn , nên bà vội vàng đáp: “Kinh…
Kinh thành…”
“Ai sai khiến các ngươi?”
khiến?
Chuyện thì gì mà sai khiến!
Mũi d.a.o lạnh lẽo đè khóe mắt, khiến phụ nữ run rẩy: “Không… ai sai khiến, đêm Thượng Nguyên… chúng chỉ chờ dịp những cô nương ai bên cạnh để tay!”
“Không… là cứu ngươi!” Gã đàn ông gãy chân mất khí thế ban đầu, vội vã : “Đêm Thượng Nguyên đó, ngươi rơi xuống sông, ai xung quanh cả, ngươi sắp c.h.ế.t đuối , là cứu ngươi lên!”
Để thể hiện “lòng ơn”, con d.a.o tay thiếu nữ chuyển hướng sang : “Ngươi vì rơi xuống nước ?”
Dù cơ thể của nàng, nhưng chiếm giữ, nàng cần rõ chuyện để tránh hậu họa về .
Mới đến nơi, nàng cần rõ tình hình, hiểu về thứ xung quanh.
“Làm , chỉ tình cờ… tình cờ cứu ngươi thôi!” Trong lòng gã đàn ông thoáng chút nghi ngờ— nàng ngã xuống nước như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-2-lan-dau-den.html.]
Nhìn thái độ và hành động khác lạ của nàng, chợt nghĩ đến sự đổi lớn trong hành vi của nàng, so với cô gái yếu đuối chỉ lóc cầu xin đường cùng họ, lúc nàng như là một khác.
Gương mặt mà từng nghĩ sẽ giúp kiếm một khoản lớn giờ trở nên quái dị thể diễn tả.
Gã đàn ông cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Giọng lạnh lẽo của thiếu nữ vang lên: “Vậy hỏi điều ngươi —ngoài và bé , mấy năm nay các ngươi bắt hại bao nhiêu ?”
Người đàn ông và phụ nữ , ngập ngừng, ấp úng: “Chuyện … ai mà nhớ hết từng …”
Ánh mắt thiếu nữ càng trở nên lạnh lùng hơn, nàng sang bé: “Lấy giấy bút đây.”
Dù đây là nhà của sách, nhưng rõ ràng họ nghề tổ chức tang lễ giả.
Trong nhà thể thấy vài cái hộp đựng đồ linh tinh— vẻ gã đàn ông đóng giả bán hàng rong, lợi dụng việc để khắp nơi bắt cóc .
Vì , giấy bút cũng thiếu, bé nhanh chóng mang tới.
Thiếu nữ hai : “Nói rõ , nơi nào, thời gian nào, bắt những ai, họ còn sống chết, bán , nhớ bao nhiêu bấy nhiêu.”
Người phụ nữ nàng: “Ngươi… ngươi định báo quan?”
Thiếu nữ trả lời, chỉ : “Ngoài , những trong thôn cùng việc , cũng hết.”
Trong mắt phụ nữ thoáng hiện lên một tia khinh thường, bà định gì đó thì gã đàn ông ở phía khẽ chọc lưng bà.
Hai trói c.h.ặ.t t.a.y lưng, lúc dồn một góc, nghĩ rằng động tác nhỏ sẽ phát hiện.
Người phụ nữ hiểu ý, sự đe dọa của con dao, bà bắt đầu kể một cách chi tiết.
Theo lời bà , thiếu nữ đầy hai trang giấy, đó ném bút xuống.
TBC
Khi ném bút, nàng rút dao, khẽ cắt một vết sâu cánh tay của gã đàn ông, vết d.a.o cắt tận gân, m.á.u chảy đầm đìa.
Gã đàn ông hét lên t.h.ả.m thiết: “… Những gì cần , ngươi còn thương!”
“Đặt tay họ lên giấy, dùng m.á.u để điểm chỉ.” Thiếu nữ dậy.
Cậu bé lập tức lệnh, tiến lên theo.
Thiếu nữ mặt hai , cúi mắt xuống và hỏi cuối: “Tối nay định đưa đến ?”
Người phụ nữ sợ con d.a.o trong tay nàng đ.â.m , do trong lòng tính toán, chịu thêm khổ đau nên thành thật trả lời: “… Đến hẻm Liễu Kha trong thành, nhà của một viên ngoại!”
“Viên ngoại đó tên gì?”
“Chuyện thật sự !
Chưa bao giờ thấy mặt đó!” Người phụ nữ khổ sở : “Chỉ đó là một viên ngoại giàu , nhiều năm qua, những cô nương xinh trong thôn đều vẽ chân dung và gửi đến cho ông lựa chọn …
Nếu ông ưng ý, sẽ đưa tiền đặt cọc.
Nếu , chúng mới bán cho nơi khác…
tất cả đều thông qua hầu của ông liên lạc, đó chỉ là một biệt viện, chúng cũng từng dám hỏi thăm danh tính phận của ông !”
Thiếu nữ cúi xuống nhặt một tờ giấy gần chân phụ nữ, mở xem và hỏi: “Đây là bằng chứng đặt cọc?”
Người phụ nữ vội đáp: “ đúng.”
Tờ giấy đơn giản, ghi tên của hai bên.
Việc buôn vốn cần quy củ gì, hơn nữa rõ ràng bên hề lo lắng về việc những kẻ buôn sẽ cầm tiền mà chạy— tay là một trăm lượng, đủ để thấy viên ngoại kẻ tầm thường.
Thiếu nữ suy nghĩ một lát, cất tờ giấy .
Sau đó nàng về phía phụ nữ: “Sáu mươi lượng tiền đặt cọc ?”
Người phụ nữ ngây — mạng tiền!
“Mau đưa đây.” Đôi mắt thiếu nữ hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Người phụ nữ đành nuốt nước mắt mà : “Ở trong phòng, gầm giường một cái rương…”
Đợi đến khi thoát , bà chắc chắn sẽ tha cho con tiện nhân đáng c.h.ế.t !
Chưa đến việc khỏi thôn Chu Gia , con tiện nhân nghĩ rằng báo quan xong là thể bình an rời khỏi đây !
“Được , cho chúng ngất .” Thiếu nữ bước phòng trong, dặn: “Cho nhiều t.h.u.ố.c mê , c.h.ế.t cũng .”
Có lẽ chủ nhân của cơ thể c.h.ế.t vì dùng quá nhiều loại t.h.u.ố.c mê .
Tiếng la hét phản kháng của hai vợ chồng nhanh chóng im bặt.
Thiếu nữ kéo cái rương từ giường , bên trong ngoài vài tờ ngân phiếu, mảnh bạc và trang sức, còn các loại lệnh bài để các thành, cùng với vài cái khăn tẩm t.h.u.ố.c mê.
Khi nàng đang lựa chọn vài món đồ, bé bước , nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo gì?”
“Tìm cho một bộ y phục nam với , và mang theo đồ của ngươi.”
Cậu bé hỏi nhiều, gật đầu chạy ngoài.
Khi , mang theo một bộ y phục và một con d.a.o bếp.
Thiếu nữ nhận lấy y phục, con d.a.o bếp trong tay bé: “Ngươi định mang theo cái ?”
Cậu bé gật đầu: “Ta chỉ nấu ăn, chỉ dùng cái .”
Nhìn con d.a.o bếp vốn dùng để nấu ăn, thiếu nữ im lặng một lúc.
Cậu bé rõ ràng từng khỏi nhà, cách chuẩn hành trang, một đứa trẻ hiểu chuyện đời, nhưng đầy ắp thở cuộc sống.
Thiếu nữ khỏi hỏi: “Ngươi mang tiền theo chứ?”
“Ta .” Cậu bé rút từ trong một vật, hỏi: “Chừng đủ ?”
Nhìn thấy một đồng xu đồng lẻ loi, thiếu nữ đáp: “…Nếu dùng gì cả, thì lẽ đủ.”
Cậu bé ngạc nhiên: “Vậy, để tìm thêm!”
Cậu chạy ngoài, khi trở , thiếu nữ từ phòng bước , xong bộ y phục nam, tóc dài buộc lên, đôi lông mày cũng nàng kẻ , làn da trông sẫm màu hơn.
Cậu bé ngơ ngác , hiểu nàng cách nào trong thời gian ngắn như , hơn nữa dáng cũng khác gì một thiếu niên.
Cậu bé chợt tỉnh và vội vàng chạy theo: “Vậy… bây giờ chúng đến quan phủ ?”
“Không.” Thiếu nữ xách hai bao tải: “Cho bọn họ trong .”
…