Cẩm Tú Vô Song - Chương 199: Bà ấy là một người mẹ đê hèn sao?

Cập nhật lúc: 2025-10-09 23:34:08
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Đều là do Cố An kịp thời nhận tội ác mà A Thận phạm, sự bao che mù quáng của mẫu , khiến con trai của Thường đại tướng quân liên lụy.

Nếu tin tức đến tai Thường đại tướng quân ở Dương Châu, e rằng sẽ ảnh hưởng đến cục diện chiến sự ở đó—”

Minh Lạc lo lắng và tự trách, : “Cố An là trưởng nữ của nhà họ Minh, vốn trách nhiệm quản giáo và răn dạy .

Lần A Thận gây đại họa, Cố An thực sự thể chối bỏ trách nhiệm, xin mời cô mẫu trách phạt!”

Thánh Sách Đế nàng.

Nơi Minh Lạc đang quỳ hiện giờ chính là chỗ mà hôm nay phu nhân họ Trường quỳ.

Phu nhân họ Trường tự nhận tội lâu, sám hối lâu, lâu, thậm chí còn bào chữa lâu.

Cuối cùng, bà còn thốt những lời dối trá như “Thiếp vốn cũng chỉ vì nghĩ cho thánh thượng và nhà họ Minh mà lo liệu”—một lời dối trá mà ngay cả đứa con trai ngu ngốc của bà cũng tin .

Cho đến giờ, sắc mặt của Thánh Sách Đế vẫn còn trầm lặng.

“Trường thị cùng đứa con trai của bà , một hành động ngày càng điên rồ táo bạo, một tự cho là đúng, chỉ vì lợi ích cá nhân mà dám mang thủ đoạn hậu cung áp dụng lên triều đình, ngu ngốc mà tự

Có vẻ như đây trẫm quá dung túng họ!”

Cảm nhận cơn giận của thiên tử, Minh Lạc cúi rạp hơn nữa.

Rất nhanh đó, hoàng đế thu cơn giận, nhưng trong giọng vẫn còn sự căng thẳng và uy nghiêm: “Nói về trách nhiệm thiếu sót trong việc giáo d.ụ.c và răn dạy, đó do phụ của ngươi nhận, thể đổ lên đầu ngươi— dậy .”

Minh Lạc chỉ dám khẽ đáp “Vâng”, từ từ dậy, yên bên cạnh.

Nàng hiểu rõ rằng, cô mẫu bao giờ hành xử một cách hồ đồ và trách nhầm .

Lời nhận tội của nàng , thì vẻ như chia sẻ trách nhiệm với phu nhân họ Trường, nhưng thực chất là cách để nàng tách khỏi con nhà đó.

“Chuyện đến nước , nhà họ Trường Tôn dồn ép từng bước, còn đường lui… đành khó vị công tử nhà họ Thường thôi.” Thánh Sách Đế chậm rãi : “Trẫm , công tử nhà họ Thường thi đậu tiền phong doanh của quân Huyền Sách…

Cậu vốn là một trẻ đầy triển vọng, A Thận còn thua xa.”

Trong giọng của đế vương chút tiếc nuối: “ trẫm lựa chọn nào khác, thể bảo vệ .”

Minh Lạc thưa: “Thánh thượng là vì sự định của triều đình, đây của thánh thượng.”

sai, trẫm đành một vị hôn quân phụ lòng trung thần.”

Lời của đế vương mang theo sự tự kiểm điểm và tiếc nuối, nhưng tuyệt nhiên chút do dự thương xót nào.

Minh Lạc quá quen với điều .

Cô mẫu sẽ chọn thế nào, nàng đoán ngay từ lúc kế kể sự thật.

Hoặc đúng hơn, điều cần đoán.

Vị công tử nhà họ Thường, vốn tương lai tươi sáng, chắc chắn sẽ oan đến cùng.

Điều thực sự đáng thương, nhưng những đáng thương như từ xưa đến nay vốn ít.

Đáng trách chỉ là, so với lợi ích lớn hơn, những đáng thương quá nhẹ cân.

Để bảo vệ lợi ích lớn hơn, những kẻ nhẹ cân hiển nhiên sẽ hy sinh.

Là nạn nhân của hoàng quyền và triều đình, công tử nhà họ Thường sẽ đầu tiên, và cũng cuối cùng.

Trong mắt Minh Lạc hiện lên một chút thương cảm bất đắc dĩ.

“Còn về Thường đại tướng quân…” Thánh Sách Đế : “Thường tướng quân tuy trung thành, nhưng lòng trung của ông là dành cho ‘A Hiệu’, trẫm.

Điều , từ trận chiến với Bắc Địch mười hai năm khi ông trái thánh chỉ, trẫm nhận rõ ràng.”

Ngài thở dài một , tiếp: “Vì , để bảo vệ chiến sự ở Dương Châu, trẫm đành tạm thời giấu chuyện .”

Nói xong, Thánh Sách Đế liền sai tín trong, lệnh cho họ bằng giá ngăn chặn tất cả các tin tức liên quan đến vụ việc của Thường Tuế An truyền đến Dương Châu, tuyệt đối để Thường Khoát chuyện .

TBC

“Chờ khi Thường tướng quân thắng trận trở về kinh, trẫm sẽ tự giải thích với ông —trận chiến quan trọng, trẫm tin rằng, là một vị tướng hết lòng vì bách tính, Thường tướng quân sẽ hiểu cho việc trẫm tạm giấu chuyện .”

“Trẫm cũng trải qua nỗi đau mất con…” Giọng của Thánh Sách Đế hạ thấp hơn, như với chính : “Vì bách tính giang sơn mà nhiều khi trẫm lựa chọn, huống chi là những khác.”

Minh Lạc dám tiếp lời, chỉ yên lặng.

Phải , từng hy sinh cả con cái của như cô mẫu, thể mềm lòng với con của khác.

cô mẫu… vì bách tính giang sơn, ?

Suy cho cùng, cô mẫu cuối cùng vẫn ngôi vị tối cao .

hưởng lợi cuối cùng, cô mẫu thể yêu cầu Thường đại tướng quân bây giờ cảm thông với bà, như cách mà bà từng tự nguyện từ bỏ thứ?

Điều đó thật bất hợp lý.

một vị vua thì cần hợp lý, và một thần tử thì chỉ thể lựa chọn hiểu.

Nếu thể hiểu, đó sẽ là con đường tự đào mồ chôn .

Dù bề ngoài hiểu , sự việc , Thường đại tướng quân cũng thể nào thánh thượng tin tưởng nữa.

Phủ Đại tướng quân ở phường Hưng Ninh, định sẵn sẽ biến mất trong tương lai xa.

Còn con gái nuôi trong phủ , vốn dĩ sẽ kết cục gì.

Minh Lạc nhớ lời tiên đoán của Quốc sư Thiên Kính đây, một lời tiên tri phiền phức, và sự kỳ vọng trong lòng của đế vương từng dập tắt.

Ngay lúc đó, Thánh Sách Đế liền cho gọi Quốc sư Thiên Kính.

Khi Quốc sư Thiên Kính đến, Thánh Sách Đế dặn Minh Lạc: “Cố An, ngươi hãy xem qua bên điện bên cạnh.”

Phu nhân họ Trường vẫn còn ở trong điện bên cạnh.

Minh Lạc lệnh, lui ngoài.

Chẳng bao lâu , cả vị nội giám tín bên cạnh Thánh Sách Đế cũng lui ngoài.

Có những lời mà cận thể , nhưng cũng những lời thể .

Vị Quốc sư Thiên Kính với mái tóc trắng phau hành lễ, hỏi: “Thời gian gần đây, long thể của bệ hạ vẫn chứ?”

“Nhờ đan d.ư.ợ.c của quốc sư luyện chế, trẫm khỏi bệnh.”

“Vậy thánh thượng gọi bần đạo tới giờ là vì việc gì?”

“Vẫn là lời tiên đoán đó…”

Thánh Sách Đế vị đạo sĩ già với đôi mắt dường như thấu hiểu huyền cơ, hỏi: “Mối liên kết giữa trẫm và đứa trẻ đó, rốt cuộc là cát hung?”

Quốc sư Thiên Kính chậm rãi lắc đầu: “Xin thứ cho bần đạo bất tài, đến giờ vẫn thể đoán .”

Thánh Sách Đế ông: “Là đoán , là quốc sư tiết lộ thiên cơ?”

Trước câu hỏi của hoàng đế, Quốc sư Thiên Kính vẫn chút nao núng, chỉ : “Năm đó, khi đầu bần đạo gặp thánh thượng lúc mới sinh, thấy bệ hạ tướng đế vương.

Bệ hạ vốn là thiên định chi quân, chỉ cần yên tâm thuận theo thiên ý mà hành sự.”

“Thiên định chi quân… cũng là mệnh định sẵn.

Trẫm thường nghĩ, cuối cùng mệnh sẽ đến .”

Thánh Sách Đế thở dài, về phía lư hương ba chân bằng vàng đốt viên hương an thần, tựa như lạc cõi mộng, : “Quốc sư , lẽ con của trẫm trở về .”

Ánh mắt Quốc sư Thiên Kính khẽ chấn động.

“Bệ hạ đến… ngọn tháp Thiên Nữ …”

“Phải.” Thánh Sách Đế đáp: “Chính vì lời nhắc nhở từ quẻ của Quốc sư, trẫm mới sự suy đoán .

Trẫm mượn trận pháp trong tháp để thử nàng, nhưng phát hiện điều gì bất thường.”

Thiên Kính Quốc sư đầy kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Vậy tại bệ hạ vẫn giữ suy đoán ?”

Thánh Sách Đế trầm ngâm: “Trận pháp thể sai, con cũng khả năng lừa dối.”

Thiên Kính Quốc sư: “Nếu thật sự là cốt nhục tình… giữa con, lẽ sẽ cảm ứng.”

nếu nàng cố tình che giấu dấu vết cảm ứng, nhận trẫm thì ?” Ánh mắt Thánh Sách Đế hiện lên chút phức tạp, mang theo vẻ thất vọng.

“Cũng thể… trẫm thật sự suy nghĩ quá nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-199-ba-ay-la-mot-nguoi-me-de-hen-sao.html.]

Thiên Kính Quốc sư trầm tư.

 

Chốc lát , tiếng của hoàng đế vang lên: “Vì , về quẻ đó, xin Quốc sư hãy đặc biệt lưu tâm.

Giữa trẫm và cô gái đó, ngoài mối liên kết về phúc họa, còn chuyện khác mà trẫm để tâm…”

“Vâng.” Thiên Kính Quốc sư cúi đầu đáp: “Bần đạo hiểu .”

Sau khi Quốc sư rời , ánh mắt Thánh Sách Đế hướng về lư hương mặt.

Tất cả cung nhân ở Cảm Lộ Điện đều rằng lư hương một vị trí đặc biệt, cần đối xử vô cùng cẩn thận, phép bất kỳ sơ suất nào — đó là vật cũ từ Đông Cung của tiên thái tử.

Mỗi khi Thánh nhân lư hương, chắc chắn là đang tưởng nhớ đến tiên thái tử.

Lúc cũng ngoại lệ.

Khói hương nhè nhẹ bay lên, quẩn quanh, giống như suy nghĩ của Thánh Sách Đế, mơ hồ mà thể nắm bắt.

Nếu thật sự là A Thượng, nếu thật sự nàng nhận

Nguyên nhân bên trong, ngoài rõ, nhưng nàng hiểu rõ.

Mà A Thượng của nàng, luôn coi trọng tình cảm, đặc biệt bảo vệ các thuộc hạ, đồng đội…

Nếu thật sự là A Thượng, nàng thể ngơ để Lang quân nhà họ Thường oan mà c.h.ế.t.

dù là linh hồn của A Thượng, ràng buộc trong một xác gì, nàng cũng thể hành động mà tính đến hậu quả.

Vậy, trong cảnh ngộ tuyệt vọng, nàng cứu mà đến nhận mẫu ?

Rõ ràng, đây cũng là một cơ hội thử thách, còn đáng tin hơn cả trận pháp.

Bởi vì A Thượng của nàng, thể chịu khổ, thể chịu c.h.ế.t, nhưng thể chịu khi bên cạnh chịu khổ, chịu c.h.ế.t.

Nàng sợ gì cho , nhưng sẽ sợ cho những nàng để tâm.

Từ khi đứa trẻ đó còn nhỏ, nàng hiểu điều .

Đã từng, nàng lợi dụng điều để nhiều việc, từ việc để đứa trẻ đó mặc y phục nam nhi, cho đến tất cả những gì

Nàng là một quá đê tiện ?

Giờ đây, nàng đang chờ duy nhất quyền trả lời câu hỏi bên cạnh nàng.

Nàng cần A Thượng, và Đại Thịnh cũng .

Cùng lúc đó, trong tẩm điện bên cạnh, Trường thị từ từ mở mắt, quanh các đồ đạc bày biện, một thoáng ngây dại và mơ hồ.

Ý thức nhanh chóng trở , bà nhớ tất cả những gì xảy khi ngất .

Hôm nay, bà tiến cung để thổ lộ sự với Thánh nhân, trong lòng đầy lo sợ và tuyệt vọng.

Thêm đó, nhiều ngày liền nghỉ ngơi tử tế, cuối cùng bà chịu nổi mà ngất xỉu.

Trường thị sắc mặt như tro tàn, dậy từ giường, về phía bóng lưng bên cạnh, thử mở lời: “…Lạc nhi?”

“Thân mẫu tỉnh .” Minh Lạc đáp lời, giọng nhạt nhẽo, đầu Trường thị.

Trường thị chẳng còn tâm trí để truy cứu thái độ của nàng, chỉ lo lắng hỏi: “Thánh nhân nàng…”

Minh Lạc lạnh lùng cắt ngang lời bà: “Thánh nhân tự nhiên sẽ sắp xếp chuyện chu .

Mẫu tỉnh, sẽ đưa mẫu xuất cung.”

Từ đến nay, ngoại mệnh phụ quy củ lưu trong cung qua đêm, huống hồ trong thời điểm nhạy cảm , ít đang dõi theo.

Nếu phá lệ cho phép lưu , sẽ gây những nghi kỵ và rắc rối cần thiết.

Trường thị đành vội vã dậy, theo Minh Lạc khỏi tẩm điện.

Dưới ánh đèn lồng cung đình treo cao, Trường thị về hướng tẩm cung, chần chừ hỏi: “Ta nên đến bái biệt Thánh nhân… hãy xuất cung chăng?”

“Không cần , Thánh nhân dặn dò, chỉ cần chờ mẫu tỉnh, liền xuất cung về phủ.”

“Vậy cũng …”

Khi rời khỏi Cam Lộ điện, Trường thị đầu cuối chốn đế vương, trong lòng dâng lên nỗi buồn và bất cam vô tận.

Có lẽ đây là cuối bà cơ hội đến nơi .

Vì danh tiếng của Minh gia, dẫu thế nào cũng sẽ tội danh nào giáng xuống đầu bà, nhưng chuyện , điều đang chờ đợi bà…

Hôm nay, Thánh nhân hứa sẽ giáng tội lên Trường gia, nhưng với điều kiện bà tự gánh vác và kết thúc tội .

Kết thúc bản nhiều cách, là uống độc dược, là dải lụa trắng, là tự kết liễu?

Trường thị nở nụ thê lương.

Những thất từng biến mất khỏi phủ Quốc công Ứng quốc, hoặc những nữ nhân thậm chí còn , cái c.h.ế.t của họ, nay đến lượt bà lựa chọn

Trường thị về phía Minh Lạc đang phía .

Bà còn nhớ, di nương của vị Quận chúa , chính là hạ độc mà c.h.ế.t.

Ai bảo nữ nhi của bà vận may, chọn cung, lọt mắt Thánh nhân, trở thành Quận chúa chứ.

Vận may luôn hạn, nữ nhi may mắn, thì di nương cũng chịu khổ thôi.

Di nương của Quận chúa tất nhiên thể đổ m.á.u ngay mắt, như thế sẽ phiền toái, cho nên bà hạ một loại độc, khiến bệnh từ từ mà c.h.ế.t.

Việc từng ai phát hiện.

thỉnh thoảng bà tự hỏi, Minh Lạc bao giờ nghi ngờ gì ?

mất hết thứ, trong lúc tâm trí Trường thị rối loạn, bà theo bản năng chăm chăm Minh Lạc.

Minh Lạc nhận ánh mắt của bà, bước chân khẽ khựng , : “Dù Thánh nhân an bài, nhưng mẫu cũng thể lơ là cảnh giác, vẫn cần cẩn trọng phòng ngừa biến cố.”

Trường thị khựng , liếc cung nữ đang cách năm bước phía , liền hạ giọng hỏi: “Biến cố mà Lạc nhi là chỉ…”

Minh Lạc : “Mẫu hôm nay cũng , việc Phùng Mẫn mất tích ắt hẳn là do nữ lang nhà Thường gia.”

Thánh nhân, một Phùng Mẫn e rằng thể gây phong ba gì nữa…”

Dưới sự hiệu của Minh Lạc, bước chân của cung nữ càng chậm .

Lúc Minh Lạc mới khẽ giọng: “Mẫu lẽ hiểu lời .

Biến cố ở Phùng Mẫn, mà ở nữ lang nhà Thường gia.”

Ánh mắt Trường thị thoáng biến sắc: “Thường Tuế Ninh?”

Minh Lạc: “Thánh nhân mặt, lẽ sẽ còn bất trắc gì nữa.

vài , trời sinh vốn điều, dù cơ hội thắng cũng dám cá c.h.ế.t lưới rách…”

Sắc mặt Trường thị biến đổi ngừng.

, tiện nhân nhà Thường gia , nhất định thể cam chịu, tuyệt đối dễ dàng buông tay…

Kết cục của bà định, nhưng bà còn giữ con đường sống cho Trường gia, vì thế vụ án thể phó mặc , đó chờ c.h.ế.t.

Ngoài sự bất cam, trong lòng bà còn ngập tràn oán hận.

Suy cho cùng, bà bước đến bước , nếu ngược , tất cả đều do Thường Tuế Ninh mà !

Từ khi nàng đ.á.n.h trọng thương A Thận, mới dẫn đến chuyện !

Càng lâm cảnh tuyệt vọng, khi kết cục thể đổi, con càng hối , mà chỉ oán hận, đổ bất hạnh lên đầu kẻ khác—

Nỗi oán hận của Trường thị tự nhiên biến thành sát ý kéo kẻ cùng c.h.ế.t.

bà vẫn còn một chút lý trí, Thánh nhân hôm nay cảnh báo rõ ràng, bảo bà tự ý hành động…

Cho đến khi Minh Lạc như vô tình nhắc đến một câu—

“Có dường như sinh là tai tinh.” Minh Lạc về phía bóng đêm mặt, giọng thấp thoáng thì thầm: “Xem lời quẻ của Thiên Kính Quốc sư thật chẳng sai.”

Trường thị liền hỏi: “Quẻ gì?”

Minh Lạc ngừng một lát, mới hỏi: “Mẫu còn nhớ Thiên Kính Quốc sư từng khen ngợi tướng mạo của Thường Tuế Ninh vô cùng cao quý chứ?”

 

Loading...