Cẩm Tú Vô Song - Chương 184: Mưu hại
Cập nhật lúc: 2025-10-09 23:33:53
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vô Tuyệt đáp: “Rất may, đó chính là vị Trường Tôn Thất cô nương.”
Câu “ may” của ông ám chỉ đến phận tương lai của đối phương, là khả năng trở thành Thái tử phi.
Ngay tại thời điểm lựa chọn Thái tử phi sắp định đoạt, việc đột nhiên mất tích quả thực là “ may.”
Thường Tuế Ninh khẽ nhíu mày.
Thì là Thất cô nương của nhà Trường Tôn, Trường Tôn Huyên.
Nàng khỏi hỏi: “Có tìm thấy manh mối nào ?”
“Chỉ cùng với thị nữ cận mất tích ở hậu sơn, đến giờ vẫn tìm thấy chủ tớ hai …” Vô Tuyệt lắc đầu: “Thêm nữa thì rõ.”
Mặc dù các tăng nhân trong chùa tham gia việc tìm kiếm, nhưng chủ yếu là dẫn đường ở hậu sơn, còn cụ thể thì đều do nhà Trường Tôn và cấm quân do Thánh Sách Đế phái đến phụ trách.
Các tăng nhân dám dò hỏi quá nhiều.
Thường Tuế Ninh suy nghĩ đến nhiều khả năng khác , cuối cùng chỉ : “Mong thể bình an trở về.”
Nàng vài phần thiện cảm và tán thưởng đối với vị nữ tử từng một gặp gỡ riêng tư, dám thẳng thắn thừa nhận chí hướng mẫu nghi thiên hạ.
Cho dù đối phương gặp tình huống nào, thì một thiếu nữ tuổi còn nhỏ như luôn là bên yếu thế…
Nếu thể trở về an , lẽ đó là điều may mắn .
Lễ cầu phúc ba ngày kết thúc, Thánh Sách Đế và các đại thần thể vì sự mất tích của một nữ tử mà tiếp tục trì hoãn ở Đại Vân Tự.
Chuyến rời cung kéo dài hơn mười ngày, quá nhiều công việc cần xử lý khi về kinh.
Chiều hôm đó, Thánh Sách Đế dẫn chúng thần và các mệnh phụ rời khỏi Đại Vân Tự về kinh, để một trăm cấm quân tiếp tục tìm kiếm tung tích mất tích.
Nếu mệnh phụ nào để ý kỹ, sẽ thấy phu nhân của Tả tướng Trường Tôn Viên, Khoáng thị, theo đoàn về kinh.
Lần , Khoáng thị theo sự sắp xếp của phu quân mà nhất quyết ở Đại Vân Tự để chờ tin tức của con gái.
Trường Tôn Viên rõ con gái út là vợ yêu thương nhất, cũng ép buộc vợ trở về kinh, mà để một theo bảo vệ.
Sau khi trở về kinh, nhà Trường Tôn vẫn âm thầm tìm kiếm tung tích của Trường Tôn Huyên ở khắp nơi.
Mặc dù khả năng Trường Tôn Huyên bí mật cùng thị nữ về kinh là nhỏ, nhưng việc tìm cần càng nhanh càng , bất kể tình huống nào cũng tính đến, nơi thể tìm tìm cho thật nhanh.
Lửa thể giấu lâu giấy, khi phạm vi tìm kiếm của nhà Trường Tôn ngày càng rộng, tin tức về việc Thất cô nương Trường Tôn Huyên mất tích bắt đầu lan truyền.
Đến lúc , Trường Tôn Huyên mất tích ở hậu sơn Đại Vân Tự hơn bốn ngày.
Nhà Trường Tôn cũng giấu nữa.
Nếu lúc đầu còn chút hy vọng cho rằng nàng vô tình lạc đường hoặc đến nơi khác, to chuyện để tránh những lời đàm tiếu cần thiết khi nàng trở về, thì bây giờ, bốn ngày trôi qua, hy vọng tiêu tan.
Một tiểu thư danh giá bao giờ rời nhà một , mất tích bốn ngày liền, chắc chắn gặp tình huống ngoài tầm kiểm soát.
Dù gặp tình huống gì, hiện tại Trường Tôn Viên chỉ một suy nghĩ: Tìm con gái, dù là còn sống c.h.ế.t.
Dù bề ngoài ông vẻ lạnh lùng, hành động đều vì lợi ích của gia tộc, nhưng tình cảm ông dành cho con gái út thua kém gì phu nhân của .
Con gái út của ông, từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, suy nghĩ riêng của .
Ngoài tình cảm cha con, Trường Tôn Viên còn dành cho cô bé sự kỳ vọng đặc biệt khác với những đứa trẻ khác.
So với những lời đàm tiếu bên ngoài, Trường Tôn Viên càng quan tâm đến tung tích của con gái hơn.
Sau khi tin tức về việc Trường Tôn Huyên mất tích lan truyền, nhiều lời đồn đoán bắt đầu xuất hiện.
TBC
Thậm chí, tin đồn rằng Thất cô nương nhà Trường Tôn hài lòng với sự sắp đặt của gia đình, cung Thái tử phi, nên nhân cơ hội cầu phúc tại Đại Vân Tự để bỏ trốn cùng yêu.
Lời đồn thổi khiến Khoáng thị, vốn lo lắng quá mức về sự mất tích của con gái, tức giận đến mức ngã bệnh.
đến ngày thứ sáu, tin đồn bác bỏ .
Thất cô nương nhà Trường Tôn, Trường Tôn Huyên, tìm thấy.
Nói chính xác hơn, là t.h.i t.h.ể của Trường Tôn Huyên tìm thấy.
Thi thể của nàng cuối cùng phát hiện ở hậu sơn của Đại Vân Tự.
Ban đầu, khi tìm kiếm, chỉ tìm kiếm khắp các ngọn đồi.
Sau đó, khi nghĩ đến tình huống nhất, họ mới bắt đầu để ý đến mặt đất.
Thi thể chôn một bụi cây kín đáo ở bên ngoài rừng phong của hậu sơn.
Vào mùa thu, cây cỏ khô héo rủ xuống, t.h.i t.h.ể chôn đám cỏ khô và phủ thêm cỏ vàng để che đậy.
Vì , ban đầu, khi đến gần, phát hiện điểm bất thường ở đây.
Kẻ thủ ác rõ ràng để quá nhiều dấu vết, vì Trường Tôn Huyên và thị nữ của nàng đều chôn cùng một chỗ.
Mùa thu trời lạnh, t.h.i t.h.ể chôn lớp đất lạnh, khi đào lên, gương mặt của chủ tớ hai vẫn còn nguyên vẹn, nhiều dấu hiệu phân hủy.
Dù đang bệnh nhưng Khoáng thị vẫn chờ ở Đại Vân Tự.
Khi tin, bà lập tức đến hiện trường và ngất xỉu ngay tại chỗ.
Không lâu , Trường Tôn Viên cũng đến cùng với con trai.
Dáng vẻ lanh lợi, ngoan ngoãn của con gái vẫn còn trong tâm trí ông.
Không ai thể ngờ rằng, chuyến cúng tế dịp Trùng Dương kết thúc trong sự chia lìa sinh tử.
Trên gương mặt lạnh lẽo của thiếu nữ, dính đầy bùn đất và vài cánh hoa cúc xanh, đôi mắt mở to lồi , như ghi nhớ khuôn mặt của kẻ thù, sợ hãi oán hận.
Trường Tôn Viên run rẩy giơ tay, dùng một tấm lụa trắng nhẹ nhàng che dung nhan của con gái.
Trường Tôn Ngạn nâng tay đỡ lấy cha : “Phụ …”
Trường Tôn Viên yên t.h.i t.h.ể con gái tấm lụa trắng, giọng chậm rãi: “Phụ .”
Lúc là lúc để đau buồn.
Điều cần bây giờ… là tìm sự thật của vụ việc !
…
Thánh Sách Đế khi chuyện , khi sự đồng ý của nhà Trường Tôn, giao vụ án và t.h.i t.h.ể của chủ tớ Trường Tôn Huyên cho Đại Lý Tự điều tra.
Theo giám định của pháp y, Trường Tôn Huyên kẻ nào đó bóp cổ đến c.h.ế.t.
Thị nữ của Trường Tôn Huyên thì kẻ khác dùng đá liên tục đập phần đầu khiến tử vong.
Ngoài , cơ thể của cả hai đều dấu vết của sự giằng co và phản kháng khi c.h.ế.t, nhưng thành công.
Người tìm thấy t.h.i t.h.ể của Trường Tôn Huyên ở hậu sơn Đại Vân Tự.
Vậy từ cuối nàng xuất hiện cho đến khi phát hiện mất tích, chính là thời điểm xảy vụ án.
Trong thời gian đó, nhiều lui tới hậu sơn.
Hôm , chỉ tính riêng những mệnh phụ, quý nữ và đám thị nữ hái cúc cũng lên đến cả trăm , kể các tăng nhân trong chùa.
Phạm vi điều tra rộng lớn, liên quan đến con cái của các quan viên quyền quý, việc từng một điều tra rõ ràng chuyện dễ dàng, chắc chắn sẽ tốn nhiều thời gian và công sức.
Thế nhưng tiến độ vụ án nhanh hơn dự đoán—nguyên nhân là do tại hiện trường chôn xác của Trường Tôn Huyên, tìm thấy một vật thuộc về nạn nhân.
Đại Lý Tự ngay lập tức truy xét lai lịch của vật , từ đó manh mối để tiếp tục điều tra.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-tu-vo-song/chuong-184-muu-hai.html.]
Sau khi tin tức về cái c.h.ế.t của Trường Tôn Thất cô nương lan , cả kinh thành chấn động nhỏ.
Những quý nữ cùng ngày hôm , đặc biệt là những yếu bóng vía, chỉ cần nghĩ đến cảnh khi họ đang hái cúc, thì xa, một sự kiện đẫm m.á.u đang diễn , đều ám ảnh đến mức thể ngủ yên.
Khi Thường Tuế Ninh tin , nàng đang cùng A Điểm luyện quyền tại võ trường.
Trường Tôn Thất cô nương vẫn tránh khỏi tai họa.
Thường Tuế Ninh ngẩng đầu lên trời.
Lúc mặt trời đang lặn, cuộc sống trẻ trung, tươi của một thiếu nữ tựa như ánh hoàng hôn, biến mất khỏi thế gian mãi mãi.
Cô gái từng mạnh dạn bày tỏ chí hướng mẫu nghi thiên hạ hứa sẽ bạn với nàng khi cơ hội.
Thế nhưng họ kịp trở thành bạn, và cô gái cũng kịp thử sức con đường mẫu nghi thiên hạ, tất cả đột ngột dừng .
Thường Tuế An khi tin tức cũng cảm thấy nặng nề trong lòng.
Dù quen nhiều với Trường Tôn Thất cô nương, nhưng nghĩ đến việc đó là một cô gái nhỏ tuổi bằng tuổi em gái , vẫn khỏi xót xa.
“Ngày đó, A cũng mặt ở hậu sơn, Đại Lý Tự chắc sẽ sớm triệu đến để hỏi chuyện,” Thường Tuế Ninh nhắc nhở: “Khi đó, cứ trả lời trung thực là .”
Thường Tuế An gật đầu.
Thế nhưng, suốt hai ngày , Đại Lý Tự vẫn tới hỏi thăm phủ Thường gia, Thường Tuế Ninh cho dò la tin tức mới , Đại Lý Tự chỉ triệu tập một ít đến để thẩm vấn.
Không điều tra diện rộng…
Chẳng lẽ nghi phạm trong tầm ngắm ?
Thường Tuế Ninh suy nghĩ kỹ càng.
Nàng vẫn tiếp tục theo dõi tiến triển của vụ án, nhưng quên sắp xếp những công việc liên quan đến gia đình .
Những ngày , nàng cùng Thường Tuế An bàn bạc một việc quan trọng.
Tại doanh trại Huyền Sách, việc cử binh lên phía Bắc để xây dựng phòng thủ biên giới đưa kế hoạch.
Bề ngoài, vẫn thông báo rằng việc sẽ do Thôi Cảnh cầm quân, đại quân sẽ xuất phát hai ngày nữa.
Mặc dù Thôi Cảnh âm thầm rời kinh đó, chuyện sắp xếp đấy.
Một phó tướng cận của sẽ chịu trách nhiệm giám sát việc theo đúng kế hoạch—huy động 8 vạn quân Huyền Sách lên biên giới phía Bắc, chờ khi Thôi Cảnh dẹp yên cuộc nổi loạn của Trường Sử ở Bình Châu mới tiếp tục hợp quân ở biên giới.
Trong binh lính lên phía Bắc , nhiều tân binh.
Vì mối quan hệ với Thường Khoát, Thường Tuế An trao đặc quyền lựa chọn tham gia .
Trước khi rời kinh, Thôi Cảnh dặn, Thường Tuế An thể tự quyết định.
Ban đầu, Thường Tuế An định ở kinh thành để bảo vệ gia đình và em gái, nhưng khi Thường Tuế Ninh khuyên bảo, cuối cùng quyết định tham gia đoàn quân lên phía Bắc.
Thường Tuế Ninh khuyên vì hai lý do.
Thứ nhất, A chọn con đường binh nghiệp, thì cần nắm lấy cơ hội.
Phía Bắc tuy khắc nghiệt, nhưng là nơi rèn luyện con nhất.
Cuộc hành quân là chinh chiến, mà là để đe dọa và phòng ngừa Bắc Địch, chủ yếu là đóng quân và xây dựng phòng tuyến, quá nguy hiểm như chiến trận, phù hợp cho tân binh học hỏi và quen với đời sống quân ngũ.
Nếu Thôi Cảnh tham gia, A sẽ cơ hội rèn luyện trướng một tướng tài kinh nghiệm chiến trận phong phú, đây là một cơ hội hiếm .
Huyền Sách quân sẽ mất vài năm ở đó, nếu bỏ lỡ cơ hội , A sẽ ở kinh thành.
Một trẻ tuổi trở thành tướng lĩnh, mỗi ngày trôi qua đều quý giá.
Thường Tuế Ninh A bỏ lỡ cơ hội vì lo nghĩ cho nàng.
Lý do thứ hai là liên quan đến tình hình chính trị hiện tại.
Hiện giờ, thiên tử lo ngoại địch, đối phó với nội loạn, còn đấu tranh quyền lực với các đại thần sĩ tộc.
Với sự việc của Trường Tôn Huyên, vị trí Thái tử phi trở nên bất định, thêm đó là cuộc chiến ở Dương Châu đang ngày càng căng thẳng, triều đình chắc chắn sẽ bùng nổ thêm nhiều mâu thuẫn.
Khi bùng phát, sẽ những chấn động lớn xảy .
Kinh thành thì vẻ bình yên, nhưng thực chất là trung tâm của các cuộc tranh đoạt.
Cuộc chiến ở Dương Châu liên quan chặt chẽ đến kinh thành, mà Thường Khoát là phó soái trong trận chiến , chắc chắn thể ngoài cuộc.
Do đó, Thường Tuế Ninh cho rằng, nếu A rời kinh sớm, thể tránh nhiều rắc rối trong tương lai.
May mắn là A lắng lời khuyên của nàng.
Sáng sớm hôm , Thường Tuế An mang theo hành trang và kiếm đồng chuẩn rời khỏi nhà, tới Huyền Sách phủ để chuẩn xuất quân lên phía Bắc ngày mai.
Ngoài cửa phủ Đại tướng quân Phiêu Kỵ, ít đến tiễn đưa.
Ngoài Thường Tuế Ninh và hầu nhà Thường gia, còn nhà Kiều, Thôi Lãng và những bằng hữu thiết với Thường Tuế An, cùng với nội thị do Dụ Tăng phái tới đưa tiễn.
“Ninh Ninh, ở nhà, chăm sóc cho bản ,” Thường Tuế An căn dặn nhiều .
Được Thường Tuế Ninh gật đầu đồng ý, sang Kiều Ngọc Bách, giọng nghiêm nghị hơn nhiều: “Kiều Ngọc Bách, , giao cho ngươi…”
“Ngươi yên tâm,” Kiều Ngọc Bách nghiêm túc đáp: “Ta nhất định sẽ chăm sóc Ninh Ninh thật chu đáo, bảo đảm khi ngươi trở về, trong mắt Ninh Ninh chỉ là ca ca thôi.”
Thường Tuế An trừng mắt ngay lập tức: “Ngươi thật là vô sỉ!”
“Chỉ đùa thôi,” Kiều Ngọc Bách mỉm : “Ta và Ninh Ninh đều ở nhà chờ ngươi lập công trở về, đến khi ngươi thành đại tướng quân, sẽ gọi ngươi là ca ca cũng .”
Thường Tuế An liền giơ tay đ.ấ.m nhẹ lên vai Kiều Ngọc Bách: ” Ngươi đấy, hãy đợi gọi là ca ca!”
Thường Tuế Ninh và Kiều Ngọc Miên nhịn mà bật .
Cả nhóm trò chuyện huyên náo thêm một lúc nữa, cho đến khi kiếm đồng nhắc nhở đến giờ khởi hành, Thường Tuế An mới nghiêm mặt, chắp tay cúi đầu chào nhảy lên lưng ngựa.
Hắn thiếu niên cưỡi ngựa cao, dáng vẻ oai phong, hiện vài phần khí chất mạnh mẽ.
Kiều Ngọc Bách đoán chắc: “Ta cá là Tuế An chắc chắn sẽ lau nước mắt.”
Thường Tuế Ninh gật đầu: “Ừ… chắc chắn đếm nổi ba giây.”
Ba, hai…
Khi cả nhóm đếm đến hai, thấy thiếu niên lưng ngựa , dùng tay áo lau nhẹ mắt.
Sau đó, cố tình nâng giọng lên để che giấu cảm xúc, lưng về phía : “Các , đây!”
Nói xong, sợ nếu nán thêm sẽ bẽ mặt, liền hô lớn “Giá”, thúc ngựa rời cùng kiếm đồng.
Mọi đó dõi theo bóng dáng của thiếu niên dần khuất khỏi con đường trong thành.
Bạch quản sự cũng phần lưu luyến mà thở dài, công tử đầu xa nhà, là cùng quân đội lên phương Bắc… nhưng dù , đứa trẻ cũng lớn lên, rèn luyện.
Bạch quản sự thu dọn cảm xúc, mời các bằng hữu của Thường Tuế An phủ dùng .
“Kiều đại ca, Miên tỷ, các theo .”
Vào đến phủ, Thường Tuế Ninh mời riêng hai nhà Kiều nội đường.
Thôi Lãng cảm thấy so với những khác, bản cũng là trong nhà, thích hợp ở tiền sảnh tiếp khách như ngoài.
Thường Tuế Ninh lười thèm đuổi, để mặc cho theo.
Trên đường , Kiều Ngọc Miên nhận điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Ninh Ninh, chuyện gì ?”
Biết rằng nếu việc quan trọng, Thường Tuế Ninh sẽ gọi riêng hai trong, Kiều Ngọc Miên bắt đầu cảm nhận điều gì nghiêm trọng sắp tiết lộ.