Cẩm Nguyệt Như Ca - 80
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:55:42
Lượt xem: 12
Bảy ngày đủ để thương thế trên chân Hòa Yến khỏi hẳn, tuy vết thương trên tay còn chưa lành hẳn, chỉ cần không kéo cung nỏ luyện thương cũng không ngại làm việc thường ngày.
Cũng trong bảy ngày chờ đợi này, ngày tranh cờ kia cuối cùng đã tới.
Đêm đầu Lương Bình tranh cờ đã đến thăm Hòa Yến, hỏi thân thể Hòa Yến thế nào, Hòa Yến chỉ sợ không cho mình tham dự tranh cờ, vội vàng nói: “Tốt lắm, vô cùng tốt, phi thường tốt. Lương giáo đầu có muốn đánh với ta hai chiêu hay không?”
Lương Bình nghĩ đến chuyện Đồng Hòa Yến đi thi cưỡi ngựa b.ắ.n cung lúc trước, trên mặt không nhịn được, lúc này ho nhẹ một tiếng: “Không cần, ngươi không có việc gì là được, ngày mai đi theo lên núi đi.
Đợi hắn đi rồi, Hòa Yến thiếu chút nữa đã hoan hô thành tiếng.
Hồng Sơn cười nói: “Lần này ngươi đã được tính là như mong muốn rồi.”
“Không biết tranh cờ rốt cuộc là thế nào” Tiểu Mạch khẩn cầu: “A Hòa ca sau khi xuống núi, cần phải nói từng chữ từng câu với chúng ta.”
“Chẳng phải ca của ngươi cũng lên núi sao? Tại sao chỉ hỏi A Hòa?” Hồng Sơn nói.
“Ca ca ta sẽ không nói.” Tiểu Mạch bĩu môi.
Lương Châu vệ mấy vạn tân binh, đương nhiên không thể người người lên núi tranh cờ, huống hồ là vì tiên phong doanh chọn người, chỉ chọn biểu hiện ngày thường ở diễn võ trường đặc biệt ưu dị. Tiểu Mạch và Hồng Sơn đều chỉ có thể coi là tư chất bình thường, cũng không phải tranh cờ. Người trong gian phòng này của bọn họ, cũng chỉ có Thạch Đầu và Hòa Yến được chọn lên núi.
“Vết thương trên tay ngươi còn chưa lành hẳn.” Hồng Sơn lo lắng thay cho Hòa Yến: “Đến lúc đó ngàn vạn lần đừng liều mạng, đánh không lại thì chạy, biết không? Toàn bộ Lương Châu vệ đều biết ngươi lợi hại, cũng không quan tâm đến thắng thua.”
“Như vậy A Hòa ca cũng quá chịu thiệt đi.” Trong lòng Tiểu Mạch bất bình: "Nếu không phải A Hòa ca bị thương, đứng nhất chắc chắn là A Hòa ca.”
“Không có việc gì.” Hòa Yến trấn an nói: “Ta cho dù bị thương, đệ nhất cũng tất nhiên là ta.”
Những người khác trong phòng nghe xong, đều cười ha hả.
“Lại tới nữa rồi! Hòa đại lôi chủ chúng ta lại sắp bày lôi đài trên núi rồi, có người nào muốn cược bánh khô hay không?”
“Đánh cược cái rắm, lần trước thua còn chưa có trả đâu!”
Trong một mảnh ồn ào, ngược lại làm cho trái tim Hòa Yến hơi buông lỏng một chút. Trên thực tế, có lẽ nàng đã lâu không “tranh cờ”, mà hồi ức lần trước cũng không phải quá tốt, nàng cũng không phải là người biểu hiện chói mắt nhất, lần này là kết quả gì, ai cũng không biết.
Chỉ là so với kết quả tranh cờ, quan trọng nhất vẫn là biểu hiện trong quá trình tranh cờ. Muốn vào Cửu Kỳ doanh, cũng không chỉ nhìn kết quả lần này, nghĩ đến Bạch Nguyệt sơn đầu, tất cả giáo đầu đều nấp trong bóng tối, thu hết biểu hiện của mỗi người bọn họ vào mắt. Người biểu hiện ra lợi hại nhất, có lẽ sẽ có cơ hội tiến vào Cửu Kỳ doanh.
Cho nên nói, nói đây là một hồi cạnh tranh, không bằng nói là một tuồng kịch diễn, mà người xem từ đầu tới đuôi chỉ có một người, chính là vị Tiêu nhị công tử kia. Nàng phải đánh lên mười hai vạn phần tinh thần, sắp xếp sao cho mỗi một bước đi đều xinh đẹp mà chu đáo, mới có thể được Tiêu Tiển ưu ái.
Nàng hẳn có thể làm được.
…
Bên ngoài Vệ Sở, Thẩm Hãn chắp tay với Tiêu Tiển: “Đô đốc, đều chuẩn bị xong.”
Lục Nhĩ ở bên cạnh đá đá hai cái, Tiêu Tiển xoa xoa đầu nó, nói: “Xuất phát đi.”
Thẩm Hãn gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì: “Trình công tử bên kia…”
“Ta đã phái người nấp ở một nơi bí mật gần đó bảo vệ hắn, không cần phải lo lắng.” Hắn nhìn về phía Bạch Nguyệt sơn: “Thời gian cũng đã đến, bảo bọn họ lập tức khởi hành.”
Thẩm Hãn đáp: “Vâng.”
…
Hòa Yến đi tới diễn võ trường, không nhìn thấy Lương Bình, ngược lại nhìn thấy Đỗ Mậu, Đỗ Mậu cầm trong tay một quyển sách, gọi tên Hòa Yến và Thạch Đầu, hai người tiến lên, phát hiện Giang Giao, Hoàng Hùng và Vương Bá cũng đứng ở một bên.
“Tranh kỳ năm người làm một tổ, các ngươi cùng tổ.” Đỗ Mậu nói: “Sau một nén nhang, các ngươi từ đây đi bộ xuất phát, đi lên Bạch Nguyệt sơn, không thể vượt núi, các nơi trong núi đều có cắm cờ màu đỏ. Trước khi mặt trời lặn, các ngươi phải về lại nơi đây.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Lần tranh kỳ này tổng cộng có ba mươi tổ tân binh lên núi, cầm cờ đỏ trở về đây, tổ nào đoạt cờ nhiều nhất là tổ thắng.”
“Trên giá binh khí có binh khí, mau chóng chọn một cây vừa tay, cung nỏ không thể dùng. Bạch Nguyệt Sơn tranh cờ, không thể thương tổn đến đồng bào, điểm đến là dừng. Đừng làm tổn thương đến tính mạng, ngàn vạn lần phải kiêng kỵ tình nghĩa đồng bào.”
Mấy người cùng nhau gật đầu.
Giang Giao chọn trường thương hắn am hiểu, Hoàng Hùng thì mang theo Kim Bối Đại Đao của hắn. Vương Bá tuy giỏi cung nỏ, nhưng trận chiến này lại không thể dùng cung nỏ, liền chọn một cây Phượng Đầu phủ, nhìn cũng tiêu sái, Thạch Đầu cầm một cây côn sắt, mọi người nhìn về phía Hòa Yến, đều cho rằng Hòa Yến muốn cầm thanh Uyên Ương đao kia, ai ngờ nàng lại cầm một cây Cửu Tiết tiên trên kệ.
“Ngươi…” Thạch Đầu hơi chần chừ. Bọn họ đều biết đao thuật của Hòa Yến rất tốt, cung nỏ cũng tốt, thương thuật tốt nhưng không biết nàng ta dùng roi thế nào. Roi không uy phong bằng đao kiếm.
“Chờ đến khi lên núi ngươi sẽ biết.” Hòa Yến cười: “Chúng ta đi thôi.”
Mấy người liền mang theo binh khí của mình, chạy gấp về phía Bạch Nguyệt sơn.
Đỗ Mậu ở phía sau bọn họ cười vang nói: “Ta ở đây chờ tin tức tốt của các ngươi, đi đi, các huynh đệ!”
Chim trong rừng cả kinh bay loạn bốn phía, người chui vào trong rừng cây, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi. Mã Đại Mai và Lương Bình từ đằng xa đi tới, mỗi người dắt ngựa, nói với Lương Bình: “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta cũng xuất phát đi.”
…
Tổ ba mươi, hơn một trăm tân binh ở trong Bạch Nguyệt sơn như cá vào biển rộng, cái gì cũng không nhìn thấy. Vừa bước vào rừng, Vương Bá đột nhiên lên tiếng nói: “Chờ một chút!”
Mấy người dừng lại, nhìn về phía hắn: “Cái gì?”
“Trước chúng ta đã có người vào núi trước, vạn nhất giờ phút này bọn họ mai phục ở trong rừng, chúng ta giẫm trúng cái bẫy thì làm sao bây giờ?”
“Yên tâm đi.” Hòa Yến cười nói: “Tranh kỳ vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người vội vàng đi đoạt cờ, trước mắt trong tay chúng ta cũng không có một lá cờ nào, mai phục chúng ta có ích lợi gì. Ta đoán giờ phút này tất cả mọi người đều đang đi về phía núi Nam Bạch Thạch.”
“Tại sao lại là Sơn Nam bạch thạch?” Giang Giao hỏi.
“Thạch Đầu, cho bọn họ xem bản đồ.” Hòa Yến nhìn về phía Thạch Đầu.
Thạch Đầu từ trong lòng móc ra một cuộn giấy từ từ mở ra, trên giấy có vẽ mấy điểm đỏ, đều chỉ có phương vị đại khái. Mỗi một nhóm người tranh cờ sẽ có một tấm bản đồ, vị trí trên bản đồ có cờ xí, nhưng chỉ có phương vị đại khái, bản đồ vẽ cũng rất ngoáy, thậm chí ngay cả cây cối sông ngòi cũng không có, chỉ có bốn phương hướng Đông Nam Tây Bắc.
“Các ngươi xem, tổng cộng hai mươi lá cờ.” Hòa Yến chỉ vào chấm đỏ phía dưới cùng: “Cách chân núi gần nhất, hẳn là sườn núi. Các tân binh vào núi, tất nhiên sẽ thu thập cờ xí gần nhất, muốn thu vào trong túi. Bên cạnh núi Nam Bạch Thạch có một dòng suối nhỏ, xung quanh rộng rãi, không có cây cối che phủ, lá cờ này hẳn là dễ tìm nhất. Cho nên so với các huynh đệ tiên phong của chúng ta, phần lớn đều đi tìm cờ này.”
“Sao ngươi biết là Sơn Nam Bạch thạch?” Hoàng Hùng hồ nghi: "Trên này chỉ có một điểm.”
“Ta cũng chỉ là suy đoán, nhưng không cần lo lắng, lúc trước khi tuần núi, ta đã nhớ đường, cho nên cho dù có sai lệch, tìm một chút cũng đã tìm được.”
“Lúc trước ngươi tuần sơn không phải bị sói đuổi sao?” Vương Bá nhịn không được nói: “Ngươi còn nhớ rõ đường?”
“Ừ, lúc bị sói đuổi cũng tiện đường nhìn, hơn nữa lúc trở về còn nhớ rất rõ.” Hòa Yến cười híp mắt nhìn hắn: “Ngươi phải tin lão đại của ngươi, tuyệt đối không thành vấn đề.”
Vương Bá nghe vậy, nhịn giận quay đầu, không nhìn Hòa Yến nữa.
Hòa Yến bật cười, trên chiến trường nhớ kỹ các con đường địa thế đều cần thiết, nàng từng làm quân tiên phong, một điều quan trọng nhất chính là ngay từ đầu thăm dò tình hình địch và hoàn cảnh xung quanh để phán đoán bố trí.
“Vậy bây giờ chúng ta còn chờ gì nữa? Trực tiếp đi tới sườn núi Sơn Nam cướp cờ thôi!” Hoàng Hùng vác đại đao ở trên lưng: “Đi thế nào?”
Hòa Yến: “…”
“Chúng ta không đi theo hướng này.” Hòa Yến nói.
“Vì sao?” Hoàng Hùng nhíu mày.
“Giờ phút này khẳng định có rất nhiều người đang tranh đoạt một lá cờ, nếu muốn cướp được, đối thủ thực sự quá nhiều, rất không có lời.” Hòa Yến lắc đầu: “Cũng đừng đi tham gia náo nhiệt nữa. Chúng ta đi về hướng này.” Nàng chỉ vào phương hướng ngược lại với trên bản đồ, nơi đó cũng có điểm đỏ.
“Nơi này có rừng rậm, đường rất dốc, dễ lạc đường. Ta nghĩ, trừ phi là người trên đường nhớ rất rõ, nếu không rất khó tìm được lá cờ này. Cho nên nó hẳn là không dễ dàng bị người lấy đi, chúng ta trực tiếp đi qua, trước cầm lấy lá cờ này.”
“Tổng cộng chỉ có hai mươi lá cờ, ta nghĩ chúng ta chỉ cần lấy được hơn một nửa là có thể chiến thắng. Cho nên ngay từ đầu, chúng ta nên tìm những lá cờ ẩn nấp này, không bị ai chú ý, tiết kiệm chút sức lực. Dù sao chuyện tranh cờ này không nhất định phải dùng sức lực cánh tay, quan trọng nhất vẫn là nơi này.” Nàng chỉ vào đầu mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/80.html.]
Đây là biến đổi phương pháp tự khen mình thông minh sao? Mấy người đều không biết nói gì. Hoàng Hùng hỏi: “Ngươi thật sự nhớ đường?”
“Vô cùng chính xác.” Hòa Yến trừng mắt nhìn, nói: “Những đường ta đi qua chắc chắn sẽ không quên nha.”
Thiếu niên mặc trang phục màu đỏ, tuy nhỏ gầy yếu ớt, nhưng đôi mắt lại đặc biệt giảo hoạt linh động, ánh nắng xuyên thấu qua khe hở trong rừng chiếu lên người hắn, có vẻ cả người hắn đều đang phát sáng.
“Được được được, vậy đi thôi.” Vương Bá mở miệng trước tiên: “Đi nhanh lên, trễ thêm chút nữa đều bị người khác cướp sạch, tranh giành cái chim a!”
Thạch Đầu và Hòa Yến là một nhóm, đương nhiên sẽ không nói gì. Giang Giao còn trẻ tuổi, huống hồ trước đó còn phục Hòa Yến sát đất, đương nhiên cũng không có dị nghị gì. Mấy người đều đồng ý, Hoàng Hùng lớn tuổi nhất cũng không nói gì. Quan trọng nhất là hắn căn bản chính là mù đường, nếu không có người dẫn đường, quả thực có thể lạc trong núi ba ngày ba đêm.
Thế là năm người này lại không hẹn mà cùng lấy Hòa Yến cầm đầu.
Năm người bọn họ cùng nhau đi lên núi, bởi vì không cưỡi ngựa, đường núi gập ghềnh, ngay từ đầu mọi người còn lo lắng Hòa Yến sẽ không theo kịp, nhưng thấy nàng về sau dáng người nhẹ nhàng, một đường thần sắc thoải mái, không thấy miễn cưỡng, mới dần dần yên lòng, biết thể lực Hòa Yến, lên tới đỉnh núi hẳn là không có vấn đề gì.
Mà Hòa Yến quả nhiên cũng như lời nàng nói, giống như đã đi qua con đường Bạch Nguyệt Sơn vô số lần, các con đường nhỏ đều nhớ kỹ trong lòng. Nàng tránh đi mỗi một con đường lớn có thể chạm vào tổ khác, chuyên đi đường nhỏ, đường khó đi hơn một chút, khoảng cách lại gần hơn rất nhiều, huống hồ mỗi một lùm cây nhìn như không có đường lại bị nàng tách ra, bất ngờ là bên trong còn có một con đường khác.
“Các ngươi đó, mọi việc đều phải suy nghĩ nhiều hơn một chút.” Hòa Yến thở dài: “Đường nhất định phải thẳng sao? Không thể quanh co chút sao? Người nhất định phải đi trên mặt đất sao? Học thằn lằn leo lên tường thì sao? Quy củ là chết, người là sống, chỉ cần động não một chút, rất nhiều chuyện căn bản không phức tạp như vậy.”
Mọi người: “…”
Hoàng Hùng trầm giọng nói: “Ta năm nay bốn mươi sáu.”
Hòa Yến vừa đi vừa đáp: “Ừm.”
“Ngươi năm nay mới mười sáu.”
Ý ở ngoài lời, một tiểu tử thối mười sáu dựa vào cái gì giáo huấn trưởng bối? Trưởng bối ăn muối so với ngươi ăn còn nhiều hơn ăn cơm!
Hòa Yến nói: “Nhưng ngươi vẫn không biết đường.”
Lời này Hoàng Hùng không cách nào tiếp lời, đúng là đồ đao thương bất nhập dầu muối không ăn.
Bọn họ vừa nói xong, vượt qua một gò đất, liền thấy một lá cờ nhỏ giấu trong bụi cỏ, lẻ loi trơ trọi đứng trên mặt đất.
“Tìm được rồi!” Ánh mắt Giang Giao sáng lên, tiến lên hai ba bước nắm cờ xí trong lòng bàn tay: “Thật sự có!”
“Thật đúng là tìm được rồi.” Vương Phách lầm bầm một câu, thấy thiếu niên kia tựa ở trên cây, thản nhiên nói: “Ta đã nói rồi, đường ta đi rồi chắc chắn sẽ không quên.”
Giám viên trốn ở nơi xa trong bụi cỏ thấy thế, đi ra ngoài hai bước, thấp giọng nghị luận: “Chuyện gì xảy ra? Sao nhanh như vậy đã tìm được?”
Theo lý thuyết cờ xí chỗ này giấu rất sâu, đường lại không dễ đi, trước mắt, phần lớn người nên đi tranh một mặt cờ xí Sơn Nam Bạch Thạch mới đúng. Bất quá dùng thời gian này, tổ người bọn họ ngay từ đầu đã chạy thẳng đến nơi này, hơn nữa trên đường còn không gặp phải trở ngại, bọn họ… là đã sớm biết địa phương đặt cờ sao?
“Đừng để ý, mau mau hồi âm.” Giám viên nhanh chóng viết vài chữ lên tờ giấy, niêm phong vào trong ống đồng trên đùi bồ câu.
…
Trong phòng vệ sở, quân cờ đen trắng đan xen trên bàn cờ, có người đang đánh cờ.
Một con bồ câu bay đến đầu vai thanh niên, kêu rột rột hai tiếng, người sau đem ống đồng từ trên đùi nó gỡ xuống, rút ra tờ giấy bên xong.
Thẩm Hãn nghi hoặc nhìn lại.
Tiêu Tiển đưa tờ giấy cho hắn, Thẩm Hãn nhận lấy xem, một lát sau cả kinh nói: “Nhanh như vậy đã tìm được?”
“Cũng dự liệu.” Tiêu Tiển cười cười, mắt càng sáng rõ, nói: “Với thời gian hiện tại, hắn đã sớm chạy đến đây rồi.”
Hai mươi lá cờ trên Bạch Nguyệt sơn, mặt gần đây nhất là ở bên cạnh Bạch Thạch Sơn Nam, tuy rằng đã có người phát hiện từ sớm, nhưng bởi vì người đến cướp đoạt lá cờ này thật sự quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa phân thắng bại. Ngược lại, lá cờ trong tay Hòa Yến đã bị tìm được, bởi vì căn bản không có ai đến cướp.
“Hắn nhớ đường?” Thẩm Hãn hồ nghi. Mặc dù có tuần sơn, nhưng một người không thể nhớ rõ đường như vậy, hơn nữa ngay từ đầu tân binh cũng không biết ý nghĩa tuần sơn, cho nên sẽ không cố ý nhớ đường. Có thể nhớ được một nửa đại khái đã là giỏi lắm rồi.
“Không chắc, có lẽ đi." Tiêu Tiển nói: “Hắn chỉ biết tranh cờ hôm nay trước mà thôi.”
Sớm biết, lúc tuần sơn sẽ cố ý ghi nhớ, hoặc nghĩ sâu xa hơn, ngay từ đầu Hòa Yến đã lấy được bản đồ cụ thể của Bạch Nguyệt sơn. Cho nên nhìn thấy cờ xí, sẽ biết vị trí cụ thể.
Thẩm Hãn nhíu mày: “Nếu nói như thế, hắn thật có điểm đáng ngờ. Tiếp theo làm sao bây giờ?”
“Tiếp tục.” Thanh niên cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm chấp một quân cờ xuống. “Còn chưa kết thúc, thắng bại chưa biết, đánh đến cuối cùng mới biết kết cục, không vội.”
…
Sau khi Hòa Yến tìm được lá cờ này, liền dẫn bốn người còn lại tiếp tục đi lên núi. Con đường lần này nàng chọn lại dường như gần với con đường những người khác đi hơn một chút, không tránh khỏi phải đụng độ với các tân binh khác, còn không đợi đối phương phát hiện, Hòa Yến đã để cho mọi người nằm sấp trong bụi cỏ hoặc sau lùm cây, không gặp chính diện với bọn họ.
Vương Bá có chút bất mãn, hắn làm trùm thổ phỉ đã quen, khi nào lại sợ đầu sợ đuôi như vậy, chỉ nói: “Chúng ta cũng không sợ bọn họ, trốn cái gì? Ta thấy cũng đừng trốn nữa, trực tiếp xông lên cướp đi!”
“Trước mắt còn sớm.” Hòa Yến cùng hắn kiên nhẫn giải thích: “Những tân binh khác gặp gỡ chưa chắc có cờ xí, nhưng trên tay chúng ta lại có. Một khi phát sinh xung đột, thắng chưa chắc có chiến lợi phẩm, thua lại ngay cả cờ xí trong tay cũng mất, chẳng phải là không có lời sao?”
Thấy Vương Bá vẫn là lòng tràn đầy không tình nguyện, nàng lại mở ra địa đồ trong tay cho Vương Bá xem: “Ta xem qua, như vừa rồi, cờ xí giấu ở chỗ sâu trong rừng rậm tổng cộng có ba mặt. Chúng ta đã lấy được một mặt, còn lại hai mặt. Đi qua con đường này, hẳn là có thể thuận lợi tìm được, cuối cùng tới gần đỉnh núi.”
“Chúng ta lấy được ba mặt này trước, chờ sau khi lấy được ba mặt này sẽ đi thẳng đến đỉnh núi.” Nàng nói: “Chờ đến đỉnh núi, lại bàn bạc kỹ chuyện sau này.”
Lời này miễn cưỡng thuyết phục Vương Bá, hắn nói: “Đây là ngươi nói, còn có hai mặt, nếu là không có.” Hắn vung nắm đấm: "Cho ngươi đẹp mắt!”
Hòa Yến Ti không hề sợ hãi, cười tủm tỉm lấy nắm đ.ấ.m của hắn ta ra: “Tiểu đệ không thể vô lễ với lão đại như vậy.” Nàng ta nhìn về phía xa: “Đi thôi.”
Mặt trời đã lớn hơn một chút.
Tuy rừng sâu không nóng bằng dưới núi, nhưng đường núi gập ghềnh, mọi người đều toát mồ hôi. Trên núi chim muông trùng kiến đông, trên đường còn gặp phải mấy con rắn. Điều khiến người ta bất ngờ là, Hòa Yến đối phó với những tình huống ngoài ý muốn này rất thành thạo, so với Vương Bá, nàng mới là chủ một núi, nếu không phải biết rõ Hòa Yến là tân binh từ Sóc Kinh tới, chỉ sợ người bên ngoài đều hiểu lầm nàng là thợ săn sinh trưởng ở Bạch Nguyệt Sơn.
Nàng cũng không nói dối, con đường mang theo tuy hơi gập ghềnh, nhưng quả nhiên nàng đã suông sẻ tìm được hai lá cờ khác. Lá cờ cuối cùng được Giang Giao thu vào trong túi, Hoàng Hùng nhìn về phía trước, có chút không xác định nói: “Phía trước chính là đỉnh núi.”
Hòa Yến gật đầu: “Không sai.” Nàng ta nhìn xuống dưới núi: “Đường gần chúng ta đã tìm, trên đường đi cũng không gặp được những nhóm khác nhanh hơn chúng ta. Muốn đi lên đỉnh núi, chúng ta hẳn là nhóm đầu tiên.”
Tân binh khác vội vàng tranh đoạt cờ xí, dọc theo đường đi bọn họ tránh những người khác, chỉ đi tìm cờ, cực kỳ tiện lợi, đồng thời cũng bớt đi không ít thời gian.
Vương Bá ngồi dưới tàng cây, vặn mở bình nước bên hông, ngửa đầu uống một ngụm lớn, nói: “Dọc theo đường đi ngoại trừ đánh c.h.ế.t hai con rắn, cái gì cũng không làm, không cầm hai cây búa. Ta nói chúng ta đây là tới tìm đồ, không phải tới đoạt đồ đúng không?”
Cứ như vậy tránh đi người bên ngoài tìm đồ, lén lút, rất nghẹn khuất. Hoàng Hùng cùng Giang Giao mặc dù chưa nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng rất đồng ý lời Vương Bá nói.
Thạch Đầu mở miệng nói: “Đắc thắng là được, không cần câu nệ về phương thức.”
“Vẫn là Thạch Đầu huynh thông minh.” Hòa Yến cười nói: “Muốn tỷ thí, sao không trực tiếp đi khiêu chiến diễn võ trường. Tranh kỳ khảo nghiệm cũng không phải là thân thủ cá nhân.”
Nàng ta vỗ vỗ tay, nhìn mọi người lại cười: “Nhưng mà, ta cũng chưa từng nói chúng ta phải luôn trốn ở chỗ này.” Hòa Yến nói: “Đều chuẩn bị một chút đi.”
“Chuẩn bị cái gì?” Giang Giao khó hiểu.
Hòa Yến mỉm cười: “Cướp bóc.”