Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cẩm Nguyệt Như Ca - 75

Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:52:55
Lượt xem: 6

Lúc Hòa Yến còn trẻ không thông minh bằng bây giờ, nếu bảo nàng dùng ánh mắt hiện tại nhìn mình, liền cảm thấy thật sự quá mức chất phác.

Khi đó nàng văn võ đều không tốt lắm, cũng không khác Trình Lý Tố lắm, cũng coi như là một công tử phế vật. Nhưng không giống như Trình Lý Tố có một cữu cữu lợi hại bảo vệ, gia thế Hòa gia ở trong Hiền Xương quán cũng không coi là gì, bởi vậy cũng không được được yêu thích như Trình Lý Tố.

Huống chi nàng lúc còn trẻ thường đeo mặt nạ, luôn thể hiện dáng vẻ không hợp với mọi người. Lại bởi vì trong lòng có quỷ, chưa bao giờ dám qua lại với các thiếu niên, sợ qua lại nhiều lần lộ dấu vết, thường xuyên tránh mặt như vậy liền bị các học sinh khác của Hiền Xương Quán bài xích.

Các thiếu niên bài xích rất trực tiếp, lúc đầu chỉ không muốn chơi đùa với dàng, lúc đá cầu không gọi nàng. Nhưng càng về sau, càng trầm trọng, nguyên nhân vì sao, nói ra cũng không phải đại sự gì, hẳn là bởi vì nàng quá cố gắng.

Hòa Yến khi còn bé vốn đã cứng đầu, bắt được đạo lý “người ngốc điểu tiên phi”, quả thật là làm từ kẻ ngốc. Văn võ càng không tốt thì càng phải học, học tập nghiêm túc hơn bất cứ ai. Các tiên sinh của Hiền Xương quán cho dù cảm thấy đứa bé này quả thật không phải là người đọc sách luyện võ, nhưng cũng thường xuyên vì tinh thần cầu học của Hòa Yến mà cảm động. Vì thế thường xuyên khích lệ Hòa Yến trong giờ học.

“Chăm chỉ như mầm non mùa xuân, không thấy tăng, ngày có lúc dài. Các ngươi hãy xem Hòa Như mà làm, hảo hảo học tập người ta!”

Đều là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, xưa nay thích tranh cường đấu thắng, học hỏi người khác thì thôi đi, đây còn chỉ đích danh phải học Hòa Yến nữa chứ? Học hắn mỗi ngày chăm chỉ khổ luyện, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là đệ nhất đếm ngược? Đầu óc của họ đâu có bị hỏng?

Nhưng mấy vị tiên sinh lại giống như không hẹn mà cùng thích Hòa Yến.

Các thiếu niên nổi giận, trong lòng nảy sinh ý ác, ghen ghét và khinh thường, càng nhìn tiểu tử đeo mặt nạ kia không vừa mắt, luôn tìm tới gây rắc rối cho Hòa Yến.

Hôm nay lúc so đao cố ý rạch rách quần áo Hòa Yến, ngày mai luyện mã cho nàng ăn cỏ phun xì, có đôi khi còn cố ý đ.â.m thủng giày nàng, không cẩn thận ngã xuống đất liền chạy tới đã cho cát bụi bay tứ tung. đến lúc Hòa Yến chật vật bò dậy, các thiếu niên liền tụ tập lại một chỗ chỉ vào nàng cười cợt.

Hòa Yến thời niên thiếu đầu óc ngu ngốc, miệng cũng ngu ngốc, không làm được chuyện cáo trạng với tiên sinh, các tiên sinh cũng không hiểu được những động tác nhỏ lén lút của học sinh. Cứ như vậy, Hòa Yến đã trải qua một thời gian dài gian nan.

Có một ngày kia, là mùa đông, thời tiết rất lạnh, lúc các thiếu niên luyện kiếm trong học quán, không biết ai đã tạt một chậu nước trên mặt đất, nước đóng băng cực nhanh, bọn họ ở bên ngoài thúc giục Hòa Yến: “Hòa Yến, mau lên, tiên sinh gọi ngươi!”

Hòa Yến vội vàng chạy ra, dưới chân trượt một cái, ngã sấp một cái thật mạnh.

Cú ngã kia rất nặng, nàng chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, nằm cả nửa ngày cũng không đứng dậy nổi. Mấy thiếu niên kia trốn ở góc bật cười ha ha, chỉ nói: “Hắn quả nhiên bị lừa!”

Hòa Yến ngồi tại chỗ một hồi lâu mới đứng lên, mím môi không nói gì. Mỗi tháng học sinh ở Hiền Xương quán đều về nhà một lần, y phục mà nàng mang theo đã không còn sạch sẽ nữa. Cứ năm lần bảy lượt bị trêu cợt, đến thần tiên cũng không có nhiều y phục như vậy, thời tiết này lại càng ít có ánh nắng, khó có thể phơi khô được.

Hòa Yến mặc quần áo ẩm ướt cả ngày, đến ban đêm, nàng từ trên giường đứng dậy, không đi luyện kiếm mà chạy tới sảnh giảng dạy học đường của học quán.

Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, huống chi nàng cũng là đại thiếu gia Hòa gia, ít nhiều gì cũng có chút tính khí. Nhưng nàng vẫn biết xem xét thời thế, mấy thiếu niên kia cao lớn, thân thủ tốt hơn nàng nhiều, đánh cũng đánh không lại. Chẳng lẽ cứ bỏ qua như vậy? Tuyệt đối không thể.

Làm sao mới có thể trút cơn giận này?

Hòa Yến mười bốn tuổi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp.

Ban đêm tuyết rơi, nàng mặc quần áo còn chưa khô, mạo hiểm gió tuyết đi tới giếng nước trong hậu viện lấy thùng nước, xách thùng nước chạy tới sảnh chính.

Ban ngày, vị trí ngồi của mỗi người trong đám thiếu niên kia nàng đều nhớ rõ, từ dưới bàn của bọn họ tìm được bảng chữ mẫu của bọn họ, bài tập này Nguyệt tiên sinh bảo phải chép năm lần 《 Tính Lý Tự Huấn》, ngày mai chính là lúc cuối tháng giao bài.

Hòa Yến hắt toàn bộ nước lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/75.html.]

Nước trong nháy mắt thấm ướt chữ viết, biến thành một khối lớn mơ hồ, Hòa Yến thở ra một hơi, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ, sau khi khoái ý qua đi lại hiện lên một tia khẩn trương.

Cô vội vàng nhét tấm tự thiếp trở lại vị trí cũ, xách thùng nước chạy vội ra ngoài. Chẳng qua đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, khó tránh khỏi thấp thỏm, ban đêm mò mẫm không dám bật đèn, đi tới cửa, không nhìn bậc cửa dưới chân: "bốp” một tiếng ngã xuống đất cứng.

Nàng đau đến hít một hơi lạnh, trong một ngày ngã hai lần, hơn nữa lần này còn thảm hại hơn, khuỷu tay nàng đụng phải gai gỗ trên ngưỡng cửa, rạch ra một vết rách, m.á.u chảy ra. Hòa Yến cố sức ngồi dậy, giơ cánh tay kia lên, trong lòng nghĩ, đây chẳng lẽ chính là làm việc bất nghĩa tất tự chết?

Nàng cũng chỉ làm một lần được không, ông trời đối đãi nàng cũng quá khắc nghiệt đi!

Bất kể thế nào, nàng cũng phải nhanh chóng trả thùng về, đúng rồi, thùng của nàng đâu? Nàng mới nhớ ra, vừa rồi ngã ác như vậy, đáng lẽ thùng kia phải rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thật lớn, đánh thức tất cả mọi người mới đúng chứ, làm sao đến bây giờ vẫn là im ắng?

Hòa Yến ngẩng đầu, đứng lên đi về phía trước hai bước, lúc này mới nhìn thấy ngoài cửa chẳng biết lúc nào có một người đang đứng. Hắn lười biếng dựa vào cửa gỗ, đưa lưng về phía Hòa Yến, trên tay còn cầm một cái thùng sắt.

Lại là Tiêu Tiển.

Trong nháy mắt, lời khẩn trương của Hòa Yến cũng không dám nói.

Hắn nhìn thấy rồi? Chắc hắn không biết gì đâu? Không thể nào, hắn nhất định đã nhìn thấy tất cả rồi, trong tay hắn còn cầm cái thùng này. Nhưng nếu hắn không nhìn thấy, mình nên giải thích như thế nào? Hơn nửa đêm ra đây tưới hoa sao?

Hòa Yến suy nghĩ miên man, còn thiếu niên thấy nàng ngơ ngác đứng tại chỗ thì nhíu mày nói: “Ngươi không đau sao?”

Hòa Yến: “Hả?”

Ánh mắt của hắn rơi vào khuỷu tay Hòa Yến, bởi vì muốn múc nước nên nàng đã kéo tay áo lên, giữa khuỷu tay trắng nõn lộ rõ một vết m.á.u nổi bật khó coi, dưới ánh đèn lồng yếu ớt đặc biệt dễ thấy.

Hòa Yến theo bản năng muốn giấu tay ra sau lưng.

Thiếu niên không kiên nhẫn nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: “Đi theo ta.”

Chính Hòa Yến cũng không biết tại sao mình lại nghe lời của hắn, đại khái bị sợ đến hồ đồ, liền tỉnh tỉnh mê mê mà đi theo.

Tiêu Tiêu thả thùng sắt lại bên giếng nước, quay đầu nhìn lại thấy nàng còn giơ cánh tay ngẩn người, thi cười nhạo một tiếng, vẻ mặt ý vị thâm trường: “Lá gan nhỏ như vậy còn học người ta làm chuyện xấu.”

Hòa Yến siết chặt nắm đ.ấ.m không nói lời nào, nàng rất khẩn trương. Ngày thường Tiêu Tiển chỉ đi cùng bằng hữu của hắn, không thân thiết với những thiếu niên khác trong quán lắm, Hòa Yến cũng không biết người này nghĩ như thế nào. Nếu hắn đi tố giác mình…

Bất ngờ có một cái bình lạnh lẽo ném vào trong n.g.ự.c nàng.

Hòa Yến cúi đầu nhìn xuống, đây tựa hồ là một cái bình uyên ương, thân bình tinh xảo, điêu khắc hoa văn phức tạp.

Nàng nghe thấy thanh âm của mình, nhỏ như muỗi kêu: “Đây là cái gì?”

“Không biết dùng à?” Thiếu niên xoay đầu lại, vẻ mặt lười nhác: "Thuốc.”

 

 

Loading...