Cẩm Nguyệt Như Ca - 72
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:52:06
Lượt xem: 10
Trong cái bẫy, thiếu niên dựa vào vách đá, cả người đầy mùi m.á.u tanh, nửa người núp dưới t.h.i t.h.ể sói hoang, vết thương chồng chất, thật sự là chật vật nhưng vẫn còn tâm tình phong hoa tuyết nguyệt.
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của thiêu niên, có tràn đầy kinh ngạc nhưng không thấy một chút vui mừng nào.
Hòa Yến bật thốt lên: “Tiêu… Đô đốc, sao ngươi lại tới đây?”
Lúc nãy, nàng còn cho rằng sẽ không có người đến. Thật ra sau khi suy nghĩ kỹ một chút, khả năng Trịnh Huyền tìm người tới cứu nàng là cực kỳ bé nhỏ. Thẩm Hồng lá gan nhỏ như vậy, đại khái cũng chỉ uy h.i.ế.p một chút, chắc chắn không dám nói gì nhiều. Người bên ngoài không trông cậy được, cuối cùng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Hòa Yến vốn định ở chỗ này chờ đến hừng đông, chờ vết m.á.u trên người khô, nghỉ ngơi hồi phục được chút ít khí lực sẽ nghĩ cách bò khỏi hố sau, không ngờ thật sự sẽ có người tới cứu nàng, càng không nghĩ tới người này lại là Tiêu Tiển.
Tiêu Tiển không trả lời nàng mà chỉ hỏi: “Bản thân ngươi có thể lên đây hay không?”
Hòa Yến: “Không thể.”
Cái hố này chỉ đào qua loa không trơn láng, nhưng đáy hố quá sâu, chân nàng không có lực, bò không nổi.
Tiêu Tiển nhìn nàng một cái, xoay người rời đi, Hòa Yến không hiểu ra sao, có ý gì? Hắn cứ như vậy mà đi?
Chỉ một lát sau hắn đã trở lại, trên tay cầm một thứ thật dài, Hòa Yến tập trung nhìn vào, đây không phải là gậy trúc bị nàng gõ gãy sao. Tuy rằng đã gãy thành hai đoạn, nhưng mà vừa vặn từ phía trên vươn xuống, có thể để Hòa Yến nắm lấy.
Tiêu Tiển quỳ nửa bên hố, đưa gậy trúc xuống nói: “Bắt lấy.”
Hòa Yến im lặng một lát, cũng đành phải nhận mệnh nắm chắc, trong lòng lại nghĩ, cũng đúng, chẳng lẽ còn phải trông cậy Tiêu Tiển phi thân xuống ôm mình ra ngoài sao? Việc này ngẫm lại chính nàng cũng cảm thấy bất khả thi.
Người này nhìn như mỹ ngọc, nhưng sức lực lại rất lớn, Hòa Yến cầm gậy trúc, hắn chỉ dùng một tay cũng kéo lên được. Lúc sắp đến miệng hố, hắn lại đưa tay về phía Hòa Yến, ý bảo Hòa Yến nắm lấy mình.
Xương tay kia rõ ràng, thon dài xinh đẹp, Hòa Yến đang muốn vươn tay ra nhưng chỉ duỗi được một nửa liền dừng khựng lại giữa không trung. Tay của nàng vừa mới đấu với sói hoang, cả tay dính đầy m.á.u tươi, không biết là m.á.u sói hay m.á.u người, cả tay ướt đẫm hết. Cái tay đầy vết m.á.u loang lổ này, đặt cùng một chỗ với tay của Tiêu Tỳ Bạch Như Ngọc thật sự rất khó coi.
Tiêu Tiển là người thích sạch sẽ nhất, Hòa Yến có chút lo sợ. Người nọ lại tựa như mất kiên nhẫn, không đợi nàng nghĩ ra nên làm thế nào mới tốt, liền đưa tay tới trước sờ soạng bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng lên.
Bên ngoài không còn mùi m.á.u tanh khiến người ta hít thở không thông, trời cao cũng trở nên rộng lớn hơn rất nhiều. Ngôi sao phủ kín đỉnh đầu giống như muốn chìm xuống, vô số ánh sáng rực rỡ hợp lại với nhau, như muốn chiếu sáng cả thiên địa.
Nàng lại quay đầu nhìn Tiêu Tiển.
Hắn đứng thẳng người dậy, vứt gậy trúc, ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng, một lát sau mới mở miệng nói: “Ngươi g.i.ế.c một con sói?”
Đây là vấn đề gì, Hòa Yến không hiểu, nàng vẫn cười cười: "Đúng, thiếu chút nữa c.h.ế.t mất, không mang binh khí, dùng đá đập chết, còn bị cắn hai miếng.”
Vết m.á.u từ ống tay áo thiếu niên chảy ra, nhuộm trang phục vốn màu đỏ thẫm thành màu sậm, mà vẻ mặt nàng vẫn như thường, còn chẳng hề để ý hỏi: “Đô đốc sao lại tự mình đến? Những người khác đâu?”
“Quá muộn rồi, ta tới một mình.” Hắn vỗ tay, Hòa Yến mới nhìn thấy cách đó không xa còn có một con ngựa, con ngựa kia cũng không có buộc dây cương, trông thấy động tác của Tiêu Tiển liền ngoan ngoãn chạy đến bên cạnh Tiêu Tiển. Hòa Yến mượn ánh trăng nhìn thấy lỗ tai nó phiếm xanh, trong lòng khẽ động, thế nhân đều biết Phong Vân tướng quân có một kỵ binh, ngày đi ngàn dặm, Truy Phong Trục Điện, tên là Lục Nhĩ, không nghĩ tới hôm nay lại gặp ở đây.
“Vậy chúng ta bây giờ… trở về sao?” Hòa Yến chần chờ hỏi.
Tiêu Tiêu Tiểng thể tưởng tượng nhìn nàng: “Ngươi muốn qua đêm ở chỗ này?”
“Không, không phải.” Hòa Yến giải thích: “Ý của ta là, nơi này không có những người khác, chỉ có một con ngựa…” Chẳng lẽ Tiêu Tiển muốn để nàng đi đường một đường đi theo? Quá thảm rồi? Cực kỳ bi thảm!
Hắn vỗ vỗ đầu Lục Nhĩ, tuấn mã ngoan ngoãn cúi đầu xuống, Tiêu Tiển nhìn nàng một cái: "Đi lên.”
“A… Ta sao?” Hòa Yến kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/72.html.]
Con tuyệt thế danh mã này, Tiêu Tiển cũng cam lòng để nàng cưỡi? Nàng không có nghe lầm chứ?
Tiêu Tiển nhếch miệng: “Ngươi muốn tự đi bộ về, cũng không phải không được.”
“Không không không, ta có thể!” Hòa Yến trả lời: “Ta thật cao hứng!”
Hôm nay là ngày tốt lành gì, nàng có thể cưỡi Lục Nhĩ trong truyền thuyết, Hòa Yến chỉ muốn cất tiếng cười to. Nàng khập khiễng đi đến bên cạnh Lục Nhĩ, con ngựa này rất cao lớn uy vũ, vốn là động tác xoay người lên ngựa, hẳn là rất tiêu sái, đáng tiếc hiện giờ toàn thân nàng đều là vết thương, muốn tiêu sái cũng không tiêu sái nổi. Chỉ có thể một tay nắm lấy yên ngựa, cố gắng lên trên.
Chân Hòa Yến bị thương, cánh tay vừa rồi bị sói cắn một cái, dùng lực, m.á.u vừa khô cạn lập tức chảy ra, trong chớp mắt nửa tay áo đều thấm ướt. Mà vẻ mặt nàng vẫn như thường, dù sắc mặt đã trắng bệch nhưng khóe miệng vẫn còn mang theo ý cười, từng giọt lớn mồ hôi lăn ở bên trán làm ướt sũng cả tóc.
Người này căn bản không biết mình chật vật bao nhiêu. Tiêu Tiển hơi nhướng mày.
Hòa Yến vẫn dùng cả tay lẫn chân bò lên trên, trong giây lát, có tiếng người từ trên đầu truyền đến, hắn nói: “Ngươi không đau sao?”
Hòa Yến sững sờ, ngay sau đó liền có người ôm eo nàng, kéo nàng lên trên, nàng còn chưa kịp kinh hô ra khỏi miệng, người đã ngồi ở trên lưng ngựa, phía sau nàng còn có một người khác, hương Nguyệt Lân như có như không truyền đến, làm suy nghĩ của nàng hỗn loạn.
“Ngồi xuống.” Tiêu Tiển nói.
Ngay giờ khắc này, cảm giác của Hòa Yến thật khó nói thành lời.
Nàng quả thật không nghĩ tới, Tiêu Tiển lại ôm nàng lên lưng ngựa… Hẳn là ôm a? Nàng vừa rồi cũng không cảm thụ rõ ràng, thật sự là quá nhanh. Nhưng trước mắt hắn đúng là ngồi ở phía sau mình, dáng người Hòa Yến nhỏ nhắn xinh xắn, đầu vừa vặn dựa vào trước n.g.ự.c hắn, ngược lại giống như là… giống như là rúc vào trong n.g.ự.c hắn.
Nàng sợ hãi vì ý nghĩ này của mình, cảm giác theo bản năng không phải ngượng ngùng, mà là kinh hãi. Tiêu Tiển cũng không phải là người phong hoa tuyết nguyệt, huống chi hiện tại nàng còn có thân phận nam tử. Đủ loại chuyện hôm nay, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ?
Tiêu Tiển giục ngựa rời đi, Hòa Yến nói: “Chờ, chờ một chút!”
Y hỏi: “Thế nào?”
“Ngươi nhìn con sói kia đi.” Hòa Yến chỉ chỉ xác sói trong hố. “Ta thật vất vả mới g.i.ế.c c.h.ế.t nó, cứ như vậy ném ở chỗ này, thật đáng tiếc.”
Người nọ lạnh nhạt trả lời: “Ngươi muốn thế nào?”
“Mang nó theo luôn?” Hòa Yến thử thăm dò hỏi.
Sau một lúc lâu, thanh niên cười khẽ một tiếng: “Có thể.”
“Thật sao?” Hòa Yến ngạc nhiên quay đầu lại: “Đô đốc, ngài đúng là người tốt!” Nàng căn bản không có nhiều kỳ vọng.
Hắn cong khóe môi, ánh mắt hờ hững: “Nó đi lên, ngươi xuống dưới.”
Hòa Yến: “…”
Nàng nói: “Coi như ta chưa nói.”
Ngựa đi được hai bước, nàng lại quay đầu lại, thiếu chút nữa đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c Tiêu Tiển: "Hay là ta xuống lột da sói rồi đi, sắp tới ngày thu rồi, thời tiết lạnh, vẫn nên làm giày da sói thì tốt hơn?”
Trả lời nàng là hai chữ vô tình.
“Câm miệng.”