Cẩm Nguyệt Như Ca - 71
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:51:41
Lượt xem: 11
Lúc Vương Bá tìm tới Lương giáo đầu, Lương giáo đầu đang nói chuyện với Thẩm Hãn, đứng bên cạnh chính là mấy người Trịnh Huyền. Sắc mặt Thẩm Hãn cực kỳ khó coi, chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ: “Không tuân thủ quân lệnh… lên núi…”
Trịnh Huyền còn đang nói thì bất thình lình có một người lao đến, còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, liền cảm thấy trên mặt mình đã trúng một quyền nặng nề, đánh hắn ngã lăn ra đất.
“Vương Bá, ngươi điên rồi?” Lương Bình sững sờ một lát mới hồi phục tinh thần, quát Vương Bá ngừng động tác tiếp theo.
“Lương giáo đầu, có phải tiểu tử này nói cho ngươi biết Hòa Yến không nghe quân lệnh, tự mình trèo lên đỉnh núi, hiện tại còn chưa trở lại không?” Vương Bá thở gấp nói.
Thẩm Hãn và Lương Bình liếc nhau, Vương Bá cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trịnh Huyền bò từ mặt đất dậy nói: “Đồ vương bát đản không biết xấu hổ! Trịnh Huyền, ngươi có dám nói là ai cứu ngươi không? Ngươi con mẹ nó tự mình trèo lên đỉnh núi, bị sói vây quanh, nếu không có Hòa Yến ngươi có thể chạy trốn sao? Ngươi thì hay rồi, không chỉ tự mình chạy đi mà còn muốn hắt một chậu nước bẩn lên người khác! Ngươi còn là đàn ông không?”
Sắc mặt Trịnh Huyền trắng bệch, môi bị đánh đến chảy máu. Hắn đứng dậy lau vết m.á.u bên môi, nói: “Giáo đầu, các ngươi không nên nghe hắn nói hươu nói vượn. Là Hòa Yến tự mình lên núi, không tin… Không tin ngươi hỏi bọn họ đi?” Hắn chỉ về phía hai tân binh khác cùng y lên núi.
Hai tân binh kia vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, là… Hòa Yến muốn tự mình vượt núi, chúng ta đều khuyên hắn, nhưng hắn không nghe…”
Vương Bá giận không chỗ phát tiết, xông lên lại muốn đánh người: “Các ngươi nói là tiếng người sao?”
Thẩm Hồng kia nhát gan đáng thương, đã bị dọa một chút, cũng chẳng nói thẳng ra điều gì, nào có lá gan nói dối. Huống hồ Hòa Yến này… Vương Bá tuy rằng không phải rất thích, nhưng cũng biết Hòa Yến sẽ không chủ động tìm đường chết.
So với hành động của Trịnh Huyền, Hòa Yến nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Lương giáo đầu ngăn Vương Bá lại, cả giận nói: “Dừng tay cho ta, xem các ngươi còn ra thể thống gì không! Nếu Đô đốc tới, cả đám đều sẽ bị phạt!”
“Chuyện gì xảy ra?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa nói xong câu đó, giọng Tiêu Tiển liền vang lên từ phía sau. Hắn đi từ hậu viện ra, nhìn thoáng qua mọi người rồi đi tới, nói với Thẩm Hãn: “Nói.”
Da đầu Thẩm Hãn tê dại, thành thật đáp: “Hôm nay mấy người bọn họ cùng lên núi, Hòa Yến còn chưa trở về. Trịnh Huyền nói, là Hòa Yến không nghe quân lệnh, một mình vượt qua đỉnh núi, cuối cùng hắn không tìm thấy người, chỉ có thể tự mình xuống núi trước khi mặt trời lặn.”
“Theo như ta nghe thì không phải như vậy." Vương Bá cười lạnh nói: “Là mấy tên bạch nhãn lang này lẻn vào núi trước, trêu chọc sói hoang, Hòa Yến vì cứu bọn họ đã dẫn bầy sói rời đi, mấy người này lại tự mình chạy đi, mặc kệ huynh đệ c.h.ế.t sống, còn muốn úp chậu phân lên đầu người khác. Loại người này ở trong sơn phỉ chúng ta, gọi là không có đạo nghĩa!”
“Đô đốc, ngài đừng tin lời hắn.” Trịnh Huyền vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Chúng tôi đều khuyên Hòa Yến nhưng hắn không nghe, khăng khăng muốn rời đi. Lúc đó sắc trời đã tối, chúng tôi chỉ đành trở về cầu cứu trước thôi.”
Lúc hắn nói chuyện tình chân ý thiết, Tiêu Tiển liếc hắn một cái, nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Lúc này mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, một tia ráng đỏ cuối cùng bị đỉnh núi nuốt hết, núi rừng yên tĩnh, cứ tiếp tục như vậy, cơ hội sống sót của Hòa Yến sẽ càng ngày càng xa vời.
Vương Bá cắn răng: “Nếu chư vị giáo đầu không muốn mạo hiểm vì hắn thì ta sẽ tự mình đi cứu người!”
Hắn nói xong liền muốn đi ra ngoài: “Lão tử chiếm núi làm vua nhiều năm như vậy, không sợ mấy con súc sinh! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thời buổi này có nhiều người không bằng cả súc sinh!”
Hắn mới đi một bước: "Phanh” một tiếng, một thanh kiếm sượt qua da đầu của hắn, thẳng tắp đ.â.m vào cọc gỗ trước mặt, dọa Vương Bá giật mình một cái. Hắn xoay người, chỉ thấy thái độ của đô đốc hữu quân Tiêu Tiển không vui, cảnh cáo Lương giáo đầu: “Lương Bình, quản tốt binh của ngươi đi.”
Lương Bình: “…”
Hắn kiên trì lên tiếng, trong lòng khóc rống lên vô số vạn lần, còn tưởng rằng lúc này có thể ghi điểm tốt trước mặt Tiêu đô đốc, không ngờ bây giờ lại bị chỉ đích danh phê bình. Trong lúc nhất thời cảm thấy nản lòng thoái chí không thôi, chỉ hận không thể biến mất khỏi nơi này.
Thẩm Hãn chần chờ một chút, nói: “Đô đốc, bây giờ chúng ta dẫn người vào núi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/cam-nguyet-nhu-ca/71.html.]
“Không cần.” Tiêu Tiển ngắt lời hắn.
Vương Bá không thể tin nhìn chằm chằm hắn, trong mắt Trịnh Huyền hiện lên một tia vui mừng.
“Trên núi địa thế phức tạp, chỉ sợ sẽ có bẫy rập, các ngươi không đi được, ta đi.” Hắn nói xong, liền gọi to, từ xa chạy tới một con tuấn mã màu đen, con ngựa này cực kỳ uy phong, bốn vó tuyết trắng, hai tai màu xanh biếc, màu lông sặc sỡ. Hành động giống như cưỡi mây mà chạy, dừng lại trước người Tiêu Tiển, dùng đầu cọ cọ vào tay hắn vô cùng thân mật.
Đây là tọa kỵ yêu thích của của Tiêu Tiển. Tiêu Tiển xoay người lên ngựa.
Thẩm Hãn còn muốn nói gì đó nhưng Tiêu Tiển đã giục ngựa rời đi.
Lương Bình ngơ ngác hỏi: “Tổng giáo đầu, Đô đốc nói có bẫy… Trên núi còn có người khác sao?”
Thẩm Hãn không nói gì, đương nhiên hắn biết bây giờ bọn họ đang nghi ngờ Hòa Yến có vấn đề. Lần này Hòa Yến biến mất trên núi làm sao biết có phải cố ý không, tiếng “có bẫy” này là chỉ Hòa Yến chứ không phải kẻ thù.
Chỉ mong đây là bọn họ nghĩ nhiều.
…
Quả nhiên, thời tiết ban đêm trên núi càng lúc càng lạnh lẽo.
Cái bẫy này rất sâu, một mình nàng khó có thể leo lên được, giờ phút này trên người bị thương, càng không dễ nhúc nhích. Mùi m.á.u tanh sẽ hấp dẫn dã thú xung quanh, nếu nàng thật sự đi trên mặt đất, kéo theo vết máu, sợ là đi không được mấy bước liền có thể sẽ bị dã thú nuốt vào bụng.
Nơi này cũng rất tốt.
Hòa Yến ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm bị cái bẫy che đi, chỉ còn lại một khoảng trời tròn trịa. Từ nơi này nhìn lên, có thể trông thấy tinh hà lóng lánh, đêm lạnh như nước, vô số ngôi sao sáng chói dưới trời cao, tạo thành bóng đêm.
Nàng hơi chuyển vị trí, ngẩng đầu lên vừa vặn có thể thấy được bầu trời, lại cảm thấy có chút lạnh, nhưng trong cái bẫy này, ngoại trừ nàng ta ra, chỉ có một con sói. Hòa Yến suy nghĩ một chút rồi rụt người vào bụng sói, tuy là lạnh, nhưng dù sao cũng có một thân da lông, có thể tạm thời chống gió lạnh.
Hòa Yến đưa tay cởi bình nước bên hông ra, trong bình chỉ còn một ngụm nước, nàng uống sạch, tiện tay ném bình sang một bên, vừa lạnh vừa đói vừa khát, ngược lại đã rất nhiều năm không có trải nghiệm như vậy.
Đột nhiên nàng lại nhớ tới buổi sáng trước khi ra ngoài Hồng Sơn nói với nàng “Về sớm một chút, buổi tối cùng nhau ăn Thất Tịch”.
Đây là một buổi tối nắng thu trong xanh, ánh trăng như luyện, đom đóm bay lượn, sao lấp lánh, sông mây trắng, đầu cầu ô thước. Hòa Yến ngẩng đầu nhìn tinh tú xa xa, lẩm bẩm: “Gia đình Khất Xảo Vọng Thu Nguyệt, mặc hết mấy vạn tơ hồng.”
Nàng thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Hôm nay là Thất Tịch ư…”
Bóng đêm tịch mịch không nói gì, cầu Thước xa xa đang độ Ngưu Lang Chức Nữ, gió lạnh hơi nổi lên, thổi tan tất cả hoan tình cùng ly hận.
Bất ngờ có tiếng người vang lên, mang theo tự tiếu phi tiếu ý.
“Thế nào? Ngươi còn muốn cùng người trong lòng đến bờ sông thả hoa thuyền sao?”
Hòa Yến kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy trước vòm trời cao tròn đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thon dài. Hắn đứng bên cạnh cái bẫy, ánh trăng chập chờn, lưu quang trong sáng, nghiền ngẫm nhìn nàng.
Chính là Tiêu Tiển.