Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoại trừ Lâu Nương thô có sức lực lớn, toàn bộ đều là Đào Hoa, Liễu Chi một loại tiểu nha hoàn cả ngày chỉ biết lấy lòng chủ tử để được nhiều tiền thưởng.
Bạch Du không thể nào biết được tình hình triều đình, chỉ có thể bất động như núi mà chờ đợi, nhưng Tạ Ngọc Cung đột nhiên "bị bệnh nặng" nhất định là tình hình trong cung có biến.
Nghìn tính vạn tính, không tính đến việc còn bạc tình hơn cả chó.
Viện của Bạch Du và viện của Tạ Ngọc Cung cách nhau không xa, khi đẩy cửa phòng đi vào gian trong, Tạ Ngọc Cung đang được hai tiểu dìu, nằm sấp bên giường nôn mửa không ngừng.
Bạch Du gạt nha hoàn đang dìu hắn ra, nhanh chóng tiến lên xem xét, Tạ Ngọc Cung nôn không ra chất rắn, toàn là nước trong.
Bạch Du tiến lên tiếp nhận khăn tay ướt, hai tiểu dìu Tạ Ngọc Cung ngồi dậy, Bạch Du đang định lau mặt cho hắn, vừa vặn đối diện với đôi mắt đỏ hoe của Tạ Ngọc Cung sau khi nôn mửa quá độ.
Bản thân hắn vì bị hủy hoại nửa khuôn mặt mà trông hung dữ vô cùng, lại bị nhìn từ dưới lên như vậy, quả thực sát khí bức người.
Bạch Du "tay run lên", khăn tay "bịch" một tiếng rơi xuống đất, Bạch Du liên tục lùi lại mấy bước, thắt lưng đụng vào bàn mới dừng lại.
Tạ Ngọc Cung : "..." Sợ hắn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/99.html.]
Bạch Du không sợ, Bạch Du chỉ là thấy bẩn.
Vừa vặn mượn chuyện Tạ Ngọc Cung đã từng đẩy nàng, giả vờ sợ hắn thôi.
Ọe.
Tuy trong phòng không có mùi gì lạ, Cửu hoàng tử dù có giả điên giả dại, cũng giả vờ đặc biệt sạch sẽ.
Nhưng Bạch Du nhìn thấy hắn nôn, hiện tại cảm thấy hắn chính là một thứ đồ bẩn cỡ lớn.
Bạch Du cúi đầu, trầm giọng phân phó: "Nhanh đi tìm thầy thuốc, Lâu Nương gọi Đào Hoa và Liễu Chi đến, hầu hạ Cửu hoàng tử."
Giọng nói của Bạch Du rất nhỏ, chỉ huy người trong phòng vây quanh Tạ Ngọc Cung .
Bản thân không tiến lên, chỉ đứng ở nơi không xa, vẻ mặt "lo lắng".