May mà vị thầy thuốc này sau khi bắt mạch xong đã đưa cho Bạch Du một hộp cao thuốc, Bạch Du bôi lên không lâu sau thì không còn ngứa nữa.
Mạch bình an cũng rất bình an, ngay cả cảm mạo cũng không có.
Sau khi Bạch Du cho người đưa lão đại phu này đi, tiếp tục nằm trên giường xem thoại bản, ăn đồ ăn vặt của nàng.
Nàng cũng không phải là không có việc gì làm mà đột nhiên buông thả, dù sao mạng nhỏ vẫn còn đang treo lơ lửng, Bạch Du chủ yếu là... đang muốn dụ rắn ra khỏi hang thôi.
Chó dữ bị siết chặt dây xích sẽ cắn người, Bạch Du chỉ là để giữ mạng, cùng Tạ Ngọc Cung bình an vô sự là tốt rồi.
Trong dự đoán của nàng, Công bộ Thượng thư Bạch Thu Bình sẽ hiến kế cho Thái tử, Thái tử sau khi cân nhắc kỹ lưỡng rồi sẽ xin phong cho Tạ Ngọc Cung .
Chờ đến khi thánh chỉ phong vương ban xuống, ít nhất cũng phải một hai tháng sau, sát tâm của Tạ Ngọc Cung đối với nàng mới giảm bớt.
Đến lúc đó Tạ Ngọc Cung tự nhiên sẽ tìm nàng.
Hơn nữa lúc đó Tạ Ngọc Cung chắc chắn cũng sẽ không giả vờ nữa, mọi người có thể mở lòng nói chuyện thẳng thắn.
Bạch Du sẽ bày tỏ mình có thể vì hắn mà hy sinh quên mình, thành công đưa mình vào đội ngũ của Tạ Ngọc Cung , mạng nhỏ coi như được bảo toàn.
Chỉ cần Tạ Ngọc Cung không g.i.ế.c nàng, về sau Bạch Du còn có thể giúp Tạ Ngọc Cung hiến kế, thay hắn trừ ít nhất một hoàng tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/97.html.]
Chờ đến khi phong hào được ban xuống, mọi chuyện đã được an bài ổn thỏa, đến đất phong rồi... về sau sẽ tính toán chi tiết.
Bạch Du tính toán rất tốt, nhưng nàng không biết ba cái nốt trên mặt mình rốt cuộc là từ đâu mà đến.
Nàng thậm chí còn không biết lão đại phu hôm nay bắt mạch cho nàng, bắt mạch cả một chén trà công phu, lại là từ đâu mà đến.
Lão đại phu đó chính là người của Tạ Ngọc Cung , sau khi bắt mạch cho Bạch Du xong liền quay đầu đi bẩm báo với Tạ Ngọc Cung .
"Cửu hoàng tử phi quả thật có chứng tâm điên, tối kỵ bi thương kinh sợ, từ mạch tượng xem ra nếu không kiềm chế, giả thời gian nhất định sẽ phát điên mất trí, tâm thương ý tuyệt a!"
Tạ Ngọc Cung nghe xong liền trực tiếp ngồi dậy khỏi giường, quên mất trên đùi mình còn đặt một cái bàn nhỏ, mực và thư tín trên bàn đều rơi xuống đất.
"Đông" một tiếng, nghiên mực rơi xuống đất phát ra một tiếng vang trầm đục rồi lăn ra xa.
Tạ Ngọc Cung nhìn lão đại phu trước mặt, vị Dương lão thái y này đã lui về nhiều năm, từng được gọi là Biển Thước tái thế trong toàn bộ Thái y viện, vẻ mặt u ám khó hiểu.
Cuối cùng mở miệng, giọng nói có chút trầm thấp: "Những lời Dương lão nói là thật?"
"Lão hủ sao dám lừa gạt?" Dương lão thái y cả đời nghiên cứu y thuật, cơ bản là toàn năng, từ đầu đến chân không có bệnh nào ông ấy không xem được.