Nhưng lúc này Tạ Ngọc Cung chống tay trên bệ cửa sổ hồi lâu, vẫn không thể nhảy ra khỏi phòng.
Hắn thậm chí còn quay đầu lại, khi quay lại, lông mày hắn nhíu chặt, vẻ mặt hung dữ, đặc biệt là vết sẹo trên mặt khiến hắn trông giống như một con La Sát ác quỷ xâm nhập vào nhân gian.
Giống như hắn trở lại bên giường, là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nữ nhân khiến hắn tâm thần d.a.o động, đêm không thể ngủ, ăn không ngon này.
Nhưng trên thực tế, Tạ Ngọc Cung trở lại bên giường, một lần nữa đột ngột vén màn lên——sau đó đột ngột cúi người xuống——lại đột ngột đưa tay ra——
Tay nắm lấy chăn, Tạ Ngọc Cung cứng đờ tại đó một lát, sau đó rất nhẹ, rất chậm kéo chăn——kéo đầu nữ nhân đang ngủ say trên giường ra.
Sau khi kéo ra, chăn được vén lên đến cằm nàng, vén một vòng, xác định nàng dù muốn rụt lại cũng không rụt lại được nữa, lúc này mới thu tay lại đứng thẳng dậy.
Tạ Ngọc Cung thở sâu một hơi, sự bức bối kia cuối cùng cũng được giải phóng, toàn thân hắn đều thoải mái.
Hồi nhỏ hắn từng bị bệnh, lúc đó mẫu phi của hắn đã mất, mà hắn đang bị phụ hoàng ghẻ lạnh.
Một số hoàng huynh của hắn giả vờ đến thăm hắn, trên thực tế là liên kết lại để hành hạ hắn.
Lúc đó Tạ Ngọc Cung trốn trong chăn không dám ra ngoài, kết quả bị người ta dùng chăn suýt nữa bịt chết.
Tạ Ngọc Cung căn bản không thể chịu đựng được việc có người ngủ mà trùm kín chăn.
Cho dù chỉ nhìn thấy cũng sẽ khiến hắn cảm thấy khó thở.
Mà sau khi hắn kéo đầu Bạch Du ra, nhìn Bạch Du một lúc, lại theo bản năng đưa tay ra, đến gần mặt Bạch Du... muốn gạt đi lọn tóc rối đang quấn trên mặt Bạch Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/95.html.]
Nhưng ngón tay của Tạ Ngọc Cung còn chưa kịp chạm vào mặt Bạch Du, hắn liền bừng tỉnh như bị rắn độc cắn, đột nhiên rụt tay về, còn để tay ra sau lưng.
Sự kinh ngạc trong mắt Tạ Ngọc Cung gần như hóa thành thực chất, đẩy hắn lập tức rời khỏi giường, chạy nhanh đến bên cửa sổ, thậm chí không cần chống tay, như một chiếc lá rơi nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ.
Cửa sổ cũng không đóng mà chạy mất.
Tạ Ngọc Cung một hơi chạy về viện của mình, thở hổn hển dừng lại trong phòng ngủ của mình.
Hồi lâu vẫn còn kinh hồn bạt vía, giơ bàn tay phải vừa mới đưa ra lên, dùng tay trái rút vỏ kiếm ra, dùng vỏ kiếm đánh.
"Bốp!"
"Bốp!"
"Bốp!"
Đánh đến khi trên đó đỏ ửng bầm tím, cuối cùng mới dừng tay.
Tạ Ngọc Cung thở dốc, hai tay run rẩy, vỏ kiếm bị hắn ném xuống đất, hắn ngồi yên lặng hồi lâu trong căn phòng tối om không thắp đèn.
Mà bởi vì hắn chạy đi không đóng cửa sổ, thậm chí cả màn giường cũng không buông xuống được, Bạch Du bị đào đầu ra giữa đêm... cả đêm bị muỗi đốt ba cái nốt.
Muỗi thời cổ đại thật độc!