Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mà viên đạn sau khi b.ắ.n ra, quả thực cần thời gian để bay.
Bây giờ Bạch Du chỉ cần chờ đợi là được.
Đêm đó Bạch Du ngủ một mạch đến sáng, không hề mơ một giấc mộng nào, thơm đến mức muốn chết.
Tạ Ngọc Cung thì thức trắng đêm, nửa đêm ngồi dậy trên giường bốn năm lần, có một lần đã xông ra đến cửa rồi, hắn lại quay trở về, lông mày nhíu chặt đến mức sắp thành hình chữ xuyên.
Mà Bạch Du không chỉ đêm đó không đến phòng Tiết Ngọc Cung, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... đều không đến.
Nàng cứ như đột nhiên bị chặt đứt chân vậy, cả ngày nằm ườn trên ghế quý phi, trừ việc đi vệ sinh và ăn cơm ra thì không xuống đất.
Lâu Đại vốn có chút lo lắng cho Bạch Du, nhưng tuy Bạch Du không ra khỏi cửa cũng không cử động, nhưng ăn uống lại không ít.
Lâu nương thấy Bạch Du ăn cơm và ngủ đều rất ngon lành, khuôn mặt trong mấy ngày nay đã tròn trịa hơn một chút, tự nhiên cũng không còn lo lắng nữa.
Mỗi ngày đủ loại điểm tâm trái cây không ngừng, còn có canh canh nước nước, đều được dâng đến tận tay Bạch Du, thật sự là chu đáo đến cực điểm.
Bạch Du cho người tìm một đống thoại bản, mỗi ngày đắm chìm trong đủ loại câu chuyện tình yêu cẩu huyết thời cổ đại còn có cả tranh minh họa, ngày tháng trôi qua không biết vui vẻ đến nhường nào.
Tiểu thuyết cổ đại này còn kích thích hơn cả hiện đại, hơn nữa tranh minh họa quả thực là một thứ tốt... hự hự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/91.html.]
Mà trong lúc Bạch Du đang an nhàn hưởng thụ cuộc sống nhàn rỗi, Tạ Ngọc Cung ở trong căn phòng u ám lạnh lẽo của hắn, sắc mặt ngày càng khó coi.
"Chủ tử, Cửu hoàng tử phi vẫn ở trong phòng mình chưa ra ngoài."
Tu La mấy ngày nay đã chạy đi mấy lần, mỗi lần đến thì Bạch Du trừ tư thế khác nhau ra, người cơ bản đều nằm ườn ra.
Vẻ mặt chán chường, không có chút sinh khí nào.
Tạ Ngọc Cung nghe xong, sắc mặt âm trầm không có gì thay đổi, nhưng vẻ day dứt trong mắt lại càng thêm sâu sắc.
Lời miêu tả của tử sĩ không hề tô vẽ, cũng không có bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào.
Vì vậy, Tạ Ngọc Cung mỗi ngày đều nghe nói nữ nhân đó ở lì trong phòng mình không bước chân ra ngoài.
Nàng đang tự giam mình, đang đau buồn.
Còn về lý do tại sao lại như vậy, Tạ Ngọc Cung đã giống như Bạch Du tưởng tượng, đem tất cả nguyên nhân đều đổ lên đầu mình.