Nhưng ông ta vẫn trừng mắt nhìn Bạch Du. Bạch Du dìu ông ta ngồi xuống, cười nói: “Mắt cha to, mắt Bạch Ngọc giống cha. Quả nhiên là cốt nhục ruột thịt của cha, thật là đẹp.”
Bạch Thu Bình không mắc lừa.
Bạch Du tặc lưỡi nói: “Cha hãy nghĩ xem, hiện nay trong triều, các hoàng tử chia thành mấy phe phái, mấy vị quý phi nhiều năm, liên quan đến các gia tộc, quan lại lục bộ, đều tranh đấu kịch liệt, lại đề phòng lẫn nhau. Thế giằng co đã kéo dài từ lâu, ngay cả Thái tử cũng bó tay với cục diện bế tắc này.”
“Lúc này cha với tư cách là một viên tướng dưới trướng Thái tử, không bằng trực tiếp hiến kế cho Thái tử.”
Bạch Thu Bình có chút bị lời nói của Bạch Du chấn động, mắt mở to hơn, bởi vì trong mắt ông, nữ nhân chỉ là tóc dài não ngắn, ngoài việc sinh con nối dõi và giải khuây trên giường, thì không có tác dụng gì khác.
Mà Bạch Du nói: “Cha nghĩ xem, đại thọ của Hoàng thượng sắp đến rồi, oan khuất của mẫu phi Cửu điện hạ đã được rửa sạch, nếu không phải Thái tử ngày đó vạch trần tội danh g.i.ế.c người của Cửu điện hạ, thì bây giờ Cửu điện hạ có phải đã trở thành người có địa vị chỉ sau Thái tử trong số các hoàng tử rồi không?”
Bạch Thu Bình mấp máy môi, không nói gì, nhìn Bạch Du với vẻ mặt khó hiểu.
Bạch Du cũng không quan tâm ông ta đang kinh ngạc hay thế nào, lại nói: “Lúc trước Thái tử kiêng kỵ Cửu điện hạ, chủ yếu là vì cậu của Cửu điện hạ là Đoạn Hồng Lượng đang nắm giữ hàng vạn binh mã ở biên quan.”
“Nhưng bây giờ đã khác, dung mạo Cửu điện hạ bị hủy, tâm trí hoàn toàn mất đi, Hoàng thượng hiện giờ đang áy náy với Cửu điện hạ, cho dù không có ai đề cập đến chuyện phong vương, chẳng lẽ Hoàng thượng thật sự sẽ để mặc Cửu điện hạ chịu sự sỉ nhục như vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/82.html.]
“Con biết cái gì!” Bạch Thu Bình nhịn không được phản bác.
Bạch Du lại nói: “Tuy con đọc sách không nhiều bằng cha, nhưng con biết đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.”
“Cha thật sự cho rằng Công bộ Thượng thư phủ đầu nhập vào Thái tử là sẽ bình an vô sự sao? Hiện giờ Công bộ Thượng thư phủ nói không chừng đã trở thành cái gai trong mắt Hoàng thượng rồi.”
“Con nói gì? Con…”
“Cha, con trai của Hoàng thượng, ngài ấy muốn g.i.ế.c muốn đánh, hay là muốn hủy hoại, đó là quyền sinh sát trong tay ngài ấy.”
“Thượng thư phủ lại thừa cơ hội Cửu điện hạ bị biếm cấm mà lén lút hối hôn, còn vọng tưởng hãm hại Cửu hoàng tử, nếu không phải hôm đó không có ai lên kiệu hoa, thì hôm nay Thượng thư phủ trong ngoài đã c.h.ế.t sạch rồi!”
“Cha cho rằng Hoàng thượng có thể dung túng Thái tử tranh đấu với huynh đệ, thật sự có thể dung túng thần tử coi thường hoàng quyền, tàn hại con của ngài ấy sao?”
“Huynh đệ tranh đấu là cốt nhục tương tàn, thần tử là gì? Là chó, con ch.ó cắn chủ nhân thì phải xử lý như thế nào? Cha, hãy suy nghĩ cho kỹ, người tự xưng là trung thần như cha, hiện giờ trong mắt Hoàng thượng, rốt cuộc là sống hay là chết!”
Bạch Thu Bình mặt mày ngẩn ra, vỗ bàn đứng dậy, muốn tranh luận, Hoàng thượng sáng suốt, những việc ông ta làm, chưa chắc không có sự ngầm đồng ý của Hoàng thượng, chỉ là ngài đang nhắm mắt làm ngơ.