Viết chữ "Thọ".
Nhưng chữ viết xấu vô cùng, xiêu vẹo méo mó, có chỗ mực còn bị lem ra, nhìn qua như chó bò.
Thả một con gà rắc một nắm gạo, dấu chân gà còn đẹp hơn chữ này.
Nhưng Bạch Du muốn chính là hiệu quả này, nàng rất hài lòng với tác phẩm của mình, cầm cán bút gãi gãi trán, lúc chấm mực lại nhìn về phía Đào Hoa.
Đào Hoa mím chặt môi, mấy ngày nay Bạch Du luôn sai bảo nàng làm việc, ban đầu nàng còn có chút kiêu ngạo vì được sủng ái.
Nhưng mặc cho Đào Hoa khéo léo thế nào, muốn hẹn gặp vị tổng quản thái giám trong cung, quả thực không phải chỉ dựa vào danh hiệu Cửu hoàng tử phi là có thể làm được.
Hồng Nhạn là người cực kỳ khó lấy lòng, với mọi người trong triều, bất kể quan vị gì, thậm chí với các vị hoàng tử, hắn ta luôn lạnh lùng xa cách.
Chỉ một lòng phụng sự Hoàng đế, chăm sóc sinh hoạt của Hoàng đế nhiều năm, nếu tính kỹ thì coi như là thanh mai trúc mã.
Vì vậy, Đào Hoa liên tục thất bại, khiến tất cả sự tự tin và kiêu ngạo của nàng trong những ngày qua đều bị tiêu tan gần hết, cả người rõ ràng trầm ổn hơn.
Chỉ là trong lòng nàng rất không phục.
Chủ tử của nàng bây giờ đã là Cửu hoàng tử phi, ngay cả Thượng thư đại nhân và vị phu nhân ở chính viện cũng không dám gây chuyện với tiểu thư nhà nàng, một tên thái giám c.h.ế.t tiệt lại vênh váo như vậy, dựa vào cái gì chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/155.html.]
Đào Hoa nhịn không được bênh vực Bạch Du: "Tiểu thư, lão thái giám chó c.h.ế.t kia quá coi thường tiểu thư rồi, nhiều ngày như vậy cũng không chịu lộ mặt, cứ phái mấy tên tiểu thái giám đến nói lời thoái thác, tiểu thư nhất định phải gặp hắn ta sao?"
Đào Hoa trông khá xinh đẹp, đôi mắt long lanh, nhưng miệng lại rất độc, Bạch Du nghe xong không nhịn được bật cười.
Nhưng rất nhanh Bạch Du lại thu lại nụ cười, nhìn Đào Hoa dùng bút chỉ vào nàng nói: "Loại lời này nói trước mặt ta thì thôi, vị kia là người được sủng ái bên cạnh Hoàng đế, nếu nói ra ngoài, bị những kẻ a dua nịnh hót hắn nghe được, vì muốn lấy lòng hắn mà mách lẻo, nhất định sẽ khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây."
Đào Hoa còn muốn nói thêm gì đó, Bạch Du lại nói tiếp: "Còn liên lụy đến cả chủ tử của ngươi là ta nữa."
Đào Hoa lập tức nghiêm mặt, ngậm chặt miệng, lắc đầu với Bạch Du, ý là sau này tuyệt đối sẽ không nói năng lung tung nữa.
Bạch Du lúc này mới cúi đầu, tiếp tục vẽ trên tấm vải gấm.
Đúng vậy, chính là vẽ, Bạch Du căn bản không biết dùng bút lông, nguyên chủ biết một chút, nhưng trí nhớ giống như lý thuyết suông, đầu óc biết nhưng tay chưa chắc đã làm được, Bạch Du chỉ có thể vẽ theo chữ "Thọ" trong sách.
Lại vẽ xong một chữ "Thọ" xiêu vẹo méo mó, Bạch Du lúc này mới thong thả, không ngẩng đầu lên nói: "Đào Hoa, ngày mai ngươi tiếp tục đi, nhưng lần này có thể bảo tiểu thái giám đến ứng phó ngươi, chuyển một câu cho Hồng Nhạn tổng quản."
Bạch Du chỉnh lại tấm vải trong tay, chọn một chỗ trống tiếp tục vẽ.
Nói: "Ngươi hỏi Hồng Nhạn tổng quản một câu, xem hắn có biết một người đồ tể tên Vương Đức Lộc, người Giao Châu hay không."