Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng muốn cầu phong cho ta, chẳng lẽ trong mắt nàng, ta là loại lang tâm cẩu phổi, đến mức sau khi đại sự thành công sẽ bức tử chính thê tử của mình để cưới một tiểu thư khuê các khác hay sao?
Ta còn chưa kịp đứng thẳng dậy, hắn đã chẳng buồn suy nghĩ, đột ngột xoay người, vươn tay túm chặt lấy ta.
Cái túm siết rất mạnh. Lòng hắn lúc này như có lửa thiêu.
Ta không ngờ Tạ Ngọc Cung lại đột nhiên giữ lấy mình, vạt áo bị kéo mạnh, cả người mất đà ngã chúi xuống.
Lúc trước bị Tạ Ngọc Cung đẩy ngã, tấm bình phong đã thúc vào người khiến ta đau điếng. Giờ sợ lại ngã thêm lần nữa thì xương cốt tan tành mất, ta đành thuận thế thả lỏng người, theo lực kéo ngã ngửa ra sau.
Và rồi, chẳng hề lệch đi đâu, ta ngã xuống ngay bên cạnh gối của Tạ Ngọc Cung.
Bấy giờ Tạ Ngọc Cung cũng đang nằm. Lần đầu tiên, hai người ở gần nhau đến thế, bốn mắt bất chợt nhìn nhau.
Trên mặt ta là vẻ ngơ ngác không hề che giấu, còn Tạ Ngọc Cung, trong phút chốc, cả người đỏ bừng lên, trông như một pho tượng vừa được tô sơn đỏ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/cach-song-sot-khi-xuyen-vao-truyen-be/124.html.]
Trong tâm trí hắn, hình ảnh đêm qua – nàng ôm tấm long bào y từng mặc, khẽ nức nở gọi tên y – bất chợt trùng khớp với gương mặt lần đầu tiên y nhìn rõ ràng đến thế này.
Nơi hàng mi nàng, thấp thoáng ẩn hiện hai nốt ruồi nhỏ xíu, nếu không đến gần thế này, hẳn là không thể nào nhìn thấy được.
Một nốt màu đen, một nốt lại mang sắc đỏ.
Sau một khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, hơi thở ấm nóng phả vào mặt đối phương, Tạ Ngọc Cung như bừng tỉnh. Cảm giác ấy vừa như dầu sôi bị dội nước lạnh, lại vừa như có cả tổ ong vò vẽ đột ngột đập vào đầu.
Tạ Ngọc Cung bật người dậy lần nữa, từ tư thế nằm trên giường phóng thẳng đến mép giường, gáy đập mạnh vào tường nghe một tiếng "cốp", đầu óc cũng ong lên một trận.
Ta cũng vội vàng chống tay ngồi dậy, chủ yếu là vì khi nhìn gần khuôn mặt nửa lành nửa hủy của Tạ Ngọc Cung, nỗi sợ hãi trong lòng lại càng dâng cao.
Thế nhưng, dù cả hai cùng bật dậy, khoảng cách giữa chúng ta lại chẳng cách xa được bao nhiêu.
Bởi vì Tạ Ngọc Cung dù người đã bật ra xa, tay y vẫn còn đang túm chặt vạt áo của ta!
Thành ra, ta vừa đứng dậy chưa vững, đã lại loạng choạng ngã dúi về phía trước.