Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 50: Khích bác
Cập nhật lúc: 2025-11-14 08:40:58
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 50: Khích bác
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Lực đạo của đối phương vô cùng mạnh.
Móng tay sắc nhọn cắm thẳng da thịt, đ.â.m rách da cổ nàng.
Máu tươi trào thành dòng.
Cơn đau dữ dội cùng cảm giác nghẹt thở khiến Tang Yên choáng váng.
“Buông tiểu thư nhà !”
“Người ! Mau lên! G.i.ế.c !”
Thu Chi và Vân Tiếu sợ hãi hét lên thất thanh, cố sức gỡ tay nữ nhân điên nhưng thành.
Mắt thấy Tang Yên sắp bóp c.h.ế.t, Vân Tiếu vớ lấy cây gậy bên cạnh, dốc lực đ.á.n.h ngất đối phương.
Mất gông xiềng, Tang Yên ngã quỵ xuống đất, nàng bóp hề nhẹ, chiếc cổ trắng nõn hằn rõ những vết bầm tím hình ngón tay, xen lẫn vệt m.á.u sâu hoắm.
“Khụ khụ khụ. . .”
Nàng ho khan đến mức nước mắt trào , m.á.u ở cổ càng rỉ nhiều hơn.
Thu Chi hoảng hốt lớn: “Tiểu thư, tiểu thư, ? Nô tỳ gọi ngự y ngay!”
Tang Yên vẫn hồn, định gì đó thì mắt tối sầm, ngất lịm .
Cơ thể nguyên chủ thật quá yếu ớt.
Chỉ một chuyện nhỏ cũng thể ngất xỉu.
Tang Yên một tiếng tự giễu, rơi trong bóng tối vô tận.
Nàng thể mở mắt, nhưng mơ hồ thấy tiếng hoàng đế giận dữ quát lên: "Nàng ở Thanh Ninh điện của trẫm mà các ngươi vẫn để cho nàng chạy ngoài gặp nạn! Đám phế vật các ngươi việc kiểu gì thế! Lôi ngoài đ.á.n.h hết! Xử tử hết đám trong lãnh cung cho trẫm!"
"Hoàng thượng tha mạng!"
Tiếng kêu than t.h.ả.m thiết vang lên khắp nơi.
Tang Yên cố gắng tỉnh , cầu xin tha thứ: “Không! Đừng g.i.ế.c họ! Đừng vì mà g.i.ế.c !”
nàng thể tỉnh dậy nổi.
Nàng gấp đến mức mồ hôi lạnh túa đầy trán.
“Hoàng thượng, xem, hình như nương nương ác mộng cho mê man .”
“Tiểu thư, tiểu thư, ? Mau tỉnh !”
Là âm thanh hoảng sợ run rẩy của Thu Chi.
“Tang Yên! Tang Yên!”
Là âm thanh khàn đặc đầy lo lắng của Hạ Doanh.
“Ngự y, chuyện gì xảy ? Sao nàng vẫn tỉnh?”
“Hoàng thượng xin bớt giận. Tang chủ tử là vì kinh sợ quá độ, hồn phách yên. Hiện cho nàng uống an hồn thang, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian sẽ tỉnh thôi.”
“Còn vết thương cổ thì ?”
“Chỉ là vết thương ngoài da, đáng ngại.”
Mọi âm thanh dần lắng xuống.
Vị đắng của t.h.u.ố.c lan khắp trong miệng.
Đắng kinh khủng.
Nàng uống, mím chặt môi.
“A Yên, ngoan nào, uống t.h.u.ố.c , uống t.h.u.ố.c mới mau khỏi.”
Là hoàng đế tự tay đút ?
Tang Yên từ từ hé môi, nuốt xuống, trong lòng chỉ mong sớm tỉnh , để cứu lấy những vô tội .
Nàng họ c.h.ế.t oan vì , tạo thêm sát nghiệp.
“A Yên, nàng luôn khiến trẫm lo lắng như thế?”
Giọng dịu dàng, pha lẫn bất lực.
hiểu , khiến thấy an lòng, đó Tang Yên mới dần .
Đến khi tỉnh , trời sáng rực.
Mở mắt , nàng thấy Hạ Doanh ở bên giường, tay chống trán, dường như đang chợp mắt.
Hắn canh chừng nàng suốt cả đêm ?
Lòng Tang Yên ấm lên, khó tránh khỏi cảm động, khóe môi khẽ cong, khàn giọng gọi: “Hoàng thượng?”
Giọng khàn đến đáng thương, là di chứng của việc bóp cổ.
Hạ Doanh ngủ sâu, thấy động tĩnh lập tức mở mắt, thấy nàng tỉnh dậy liền : “A Yên, cuối cùng nàng cũng tỉnh .”
Tang Yên gật đầu cau mày , nàng cử động khiến vết thương ngay cổ nhói lên đau đớn.
Hạ Doanh vội : “Nàng đừng cử động.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-50-khich-bac.html.]
Tang Yên ngoan ngoãn im, đầu óc dần tỉnh táo, nhớ chuyện đêm qua Hoàng thượng đòi g.i.ế.c hết , liền hỏi: “Những đó ? Hoàng thượng, xin ngài đừng g.i.ế.c họ.”
Hạ Doanh gật đầu: “Ừ, nàng yên tâm, trẫm g.i.ế.c.”
Giờ cũng thấy may vì lời ngự y, rằng hồn phách nàng yên , nếu oán khí nhiễm thì sẽ bất lợi cho việc hồi hồn.
Nếu , nàng mà g.i.ế.c , nhất định sẽ thương tâm.
Nàng mềm lòng đến thế
Tang Yên : “Cũng đừng đ.á.n.h họ. Là một gây họa, sẽ tự chịu trách nhiệm.”
Hạ Doanh đồng ý, giọng lạnh : “Tội c.h.ế.t thể miễn, tội sống khó tha. Nàng , nàng suýt chút nữa c.h.ế.t tay ả điên đó ?”
Tang Yên nghĩ cũng thấy sợ hãi, cũng oán hận, rõ ràng nàng chẳng gì sai, suýt c.h.ế.t oan trong tay nữ nhân .
nghĩ đến những nữ tử điên loạn , lòng nàng dấy lên thương cảm.
“Không chuyện gì ? Các nàng cũng đáng thương.”
Cùng là nữ nhân, nàng dễ đồng cảm.
Nếu như thể, Tang Yên còn xin cho họ rời khỏi hoàng cung đầy rẫy đau thương .
nàng , chuyện từ từ.
Nhất là khi Hoàng đế vẫn đang còn giận.
“Kẻ đáng thương tất chỗ đáng hận.”
Hạ Doanh chau mày, đôi co chỉ vì chút chuyện nhỏ , bèn đổi đề tài: “Đang yên đang lành, nàng đến lãnh cung gì?”
Tang Yên thể thật, đành viện cớ: “Không gì . Chỉ là đêm qua ngủ , Tuyên quý phi bệnh nặng, nên đột nhiên đến thăm một chút.”
Hạ Doanh đành tin lời giải thích , cau mày đáp: "Không ."
Tang Yên hùa theo gật đầu, thấy vẫn mặc bộ y phục ngày hôm qua, nhịn : "Cả đêm Hoàng thượng ngủ ? Ngài mau nghỉ ngơi ."
"Bây giờ nàng mới nhớ quan tâm ."
Hạ Doanh cảm thấy ủy khuất, trông chừng nàng cả đêm, đến khi nàng tỉnh thì chỉ lo quan tâm đến sinh tử của khác.
Tang Yên khổ: "Sao Hoàng thượng như con nít thế ?"
Nam nhân khi yêu ngây thơ như ?
Hạ Doanh "ngây thơ" nàng, buồn bực đáp: "A Yên, suýt chút nữa trẫm mất nàng ."
Giọng mang theo nỗi xót xa mơ hồ, xen lẫn chút sợ hãi.
Hắn yêu nàng đến ư, thậm chí yêu đến mức sợ mất ?
Tang Yên khỏi cảm thấy đau xót trong lòng, nét mặt cũng vô thức dịu hơn, nàng mỉm an ủi: “Hoàng thượng, vẫn khỏe, ngài đừng lo lắng vẩn vơ nữa.”
Nàng chẳng gì cả.
Ánh mắt Hạ Doanh cực kỳ bi thương: “Nàng hiểu lòng trẫm.”
Câu thơ của Vạn Chương dường như đang ngừng nghiệm chứng, “Phi thị thử gian nhân, nan đắc lưu phương hồn" [1]
[1] Không nơi đây, hiếm thấy lưu phương hồn.
Từ khi nàng nhập cung đến nay, hết hôn mê bệnh tật, nay gặp nạn.
Ban đầu chỉ nghĩ thể nàng yếu, nhưng lẽ . . . đơn giản như .
Tang Yên thấy ánh mắt bi thương của , trong lòng cũng thoáng chấn động: Nàng gì mà khiến đau lòng thế ? Hay là hoàng đế . . . quá mong manh?
Đang mải hoài nghi, bên ngoài chợt vang lên tiếng gọi quen thuộc của Tang Nhược Thủy.
“Tỷ! Tỷ tỷ!"
Nàng gọi chạy , nước mắt rơi như mưa: “Tỷ sợ c.h.ế.t khiếp! Nếu tỷ mệnh hệ gì, đây!”
Tang Yên màn diễn “tình thâm tỷ ” mà lòng chỉ thấy tê dại.
Tang Nhược Thủy , giọng bi thương đến t.h.ả.m thiết: “Ôi, tỷ tỷ đáng thương của !"
Khóc một hồi, nàng bộc phát căm phẫn: “Hoàng thượng, nhất định chủ cho tỷ tỷ của thần ! Sao nữ nhân đó sớm phát điên, muộn phát điên, phát điên đúng lúc tỷ tỷ đến? Còn nhào thẳng tới bóp cổ tỷ tỷ? Rõ ràng là kẻ âm mưu !”
Tang Yên: “. . .”
Trực giác mách bảo nàng, Tang Nhược Thủy đang lợi dụng chuyện để trừ khử đối thủ.
Không nàng lớn chuyện hơn nữa, Tang Yên đành thở dài: “Được , đừng suy diễn như .”
Nàng đến lãnh cung là ý nhất thời, ai thể tính toán khéo léo đến thế, mà chờ sẵn nàng ở đó?
Tang Nhược Thủy suy nghĩ khác lập tức phản bác: “Tỷ vẫn ngây thơ quá. Trong hoàng cung , ai chẳng tỷ tỷ nhân hậu? Nếu , nhà họ Tuyên dám đến cầu xin mặt tỷ? Tỷ từng giúp họ một , thì ắt sẽ thứ hai. Biết tỷ thể sẽ tới lãnh cung, kẻ đó đương nhiên phục sẵn ở đó để tay!”
Tang Yên: “. . .”
Khá lắm!
Lý lẽ còn vẻ thuyết phục nữa chứ.
Hình như đây nàng đ.á.n.h giá thấp năng lực *gây sóng gió* của Tang Nhược Thủy .
Khi nàng liếc sang, thấy vẻ mặt Hạ Doanh đang trầm tư, ánh mắt nàng thoáng sửng sốt: “Hoàng thượng. . . đến mức cũng nghĩ như chứ?”
Đừng là Tang Nhược Thủy khích bác thành công đấy nhé?