Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 45: Lưu Phương
Cập nhật lúc: 2025-11-11 10:54:37
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 45: Lưu Phương
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Rời khỏi điện Thái Hòa,
Hai lên ngự liễn, về phía Nam Tuyền quán.
Nơi dựng theo dòng suối Nam Tuyền, nên mới tên đó.
“Nghe tổ tiên khi đến tuổi năm bốn mươi thì thể yếu nhược, bèn dời đến Nam Tuyền quán ở, ngày đêm tắm trong nước Nam Tuyền, còn cùng cung nữ ân ái trong dòng nước, nhờ mà tiên đế.”
Hạ Doanh cảnh đổ nát của Nam Tuyền quán, cảm khái .
Tang Yên luôn cảm thấy trong lời của ẩn ý, tâm tư thâm trầm, khó mà đoán .
“Chẳng lẽ Hoàng thượng định noi theo tổ tiên?”
Nàng quanh đình viện hoang phế bao lâu, dòng suối cũng sớm khô cạn, suy đoán tâm tư .
Hạ Doanh nàng, khẽ : “Nếu A Yên chịu phối hợp, gì mà ?”
Tang Yên cau mày: “Hoàng thượng, xin ngài đừng đùa.”
“Trẫm đùa.”
Ánh mắt Hạ Doanh xa xăm, giọng nghiêm nghị nhưng kém phần ngang ngược: “Trẫm trùng tu Nam Tuyền quán, , từ nay Nam Tuyền quán sẽ đổi tên thành Lưu Phương quán.”
Cái gì mà “chẳng nơi , hiếm thấy lưu phương hồn”!
Hắn tin!
Hắn càng lưu!
Tang Yên: “. . .”
Cẩu hoàng đế định vì nàng mà khởi công xây điện ?
Xin chúc mừng nàng.
Lại tiến thêm một bước con đường thành hồng nhan họa thủy.
“Không .”
Tang Yên hứng thú với việc sống dài hạn trong cung, càng vì mà xây dựng cung điện, liền khuyên: “Hoàng thượng, một minh quân thì cần cù, cũng càng tiết kiệm. Ngài , khiến giấu mặt ?”
Nói đến đây, ánh mắt nàng sắc lạnh, giọng nghiêm nghị: “Hoàng thượng, xin đừng lấy danh nghĩa vì cho mà những chuyện hao tốn của như ."
Từ xưa đến nay, hoàng đế chuyện hoang đường, đều quy tội cho nữ nhân.
Thịnh thế cần mỹ nhân điểm xuyết, loạn thế cần mỹ nhân gánh tội.
Mỹ nhân quả thật là chuyện oan uổng nhất đời.
Nàng con đường bi thương .
Hạ Doanh hiểu ý nàng, chỉ : “Chẳng qua là một tòa cung điện thôi, gì mà hao tốn của? Trẫm ngày đêm cần cù việc, thống trị thiên hạ, ngay cả việc xây một tòa cung điện cũng , Hoàng đế còn ý nghĩa gì? Huống hồ, nơi vốn cũng nên tu sửa.”
Tang Yên thấy , bèn : “Vậy thì ngài đừng lấy danh nghĩa vì mà xây. Còn nữa, Lưu Phương quán là cái tên quỷ quái gì thế, khó c.h.ế.t. Hoàng thượng đổi tên khác .”
Hạ Doanh liền đổi: “Vậy Lưu Khanh điện thì ?”
Tang Yên trợn trắng mắt: “Ta cho ngài một ánh mắt, tự ngài ngẫm cho kỹ nhé?”
Hạ Doanh: “. . .”
Muốn bật .
Thật sự vui.
Hắn và nàng ở chung ngày càng hòa hợp hơn, ngày càng tự tại.
Sự cẩn thận và bất an , chẳng từ khi nào những điều tan biến hết.
“Vậy thì nàng đặt tên .”
Hắn mỉm khích lệ: “Tài hoa của nàng, trẫm vẫn luôn tin tưởng.”
Tang Yên hứng thú, cau mày đáp: “Hoàng thượng thể bớt thời gian suy nghĩ để xây dựng quốc gia ư? Nâng cao đời sống bách tính?”
Nói thẳng , vị hoàng đế đúng là não yêu đương.
Hạ Doanh mới nổi giận triều, gì còn tâm trạng nghĩ đến chính sự?
Hắn phản bác: “Nếu trẫm nhớ lầm, đây nàng còn từng nghỉ ngơi là để việc hơn cơ mà.”
Tang Yên: “. . .”
Cái đầu của cẩu hoàng đế đúng là nhớ dai.
Một lúc lâu nàng chẳng phản bác nổi câu nào.
Thấy nàng im lặng, Hạ Doanh : “Thật thì, chỉ khi ở bên nàng, trẫm mới thể một chút thảnh thơi. A Yên, nàng đừng mấy lời mất hứng nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-45-luu-phuong.html.]
Tang Yên xong nổi lên sự phản nghịch, trong lòng nghĩ: Ta cho mất hứng thế , còn cứ đến tìm hoài, chẳng lẽ mắc bệnh thích ngược ? Nếu khiến mất hứng thể mất hứng thú với , thì đáng để thử một .
Thế là nàng thử thật: “Hoàng thượng, dùng một để trị thiên hạ, há thể bắt thiên hạ phụng dưỡng một . Ngài thể suốt ngày chỉ nghĩ đến phung phí hưởng thụ, mà nên tự xét , cần mẫn trị chính, thương dân như con.”
Hạ Doanh xong, nghiêm mặt nàng, hỏi: “Trẫm yêu dân, ai yêu trẫm?”
Tang Yên: “. . .”
C.h.ế.t tiệt.
nước cờ .
Cái đầu tên xoay nhanh thật, tranh luận với chẳng bao giờ thắng .
“Là ngươi ?”
Ánh mắt Hạ Doanh nàng, giọng dịu dàng nặng nề: “Trẫm cũng là . Trẫm cũng cần yêu.”
Tang Yên: “. . .”
Nàng dám thẳng mắt , liền đầu sang chỗ khác, về phía núi giả, bước đến, tiện tay nhặt một chiếc lá khô, mân mê : “Nếu hoàng thượng thật lòng thương dân như con, thì bách tính tự nhiên cũng sẽ yêu kính ngài. Ta từng , vị hiền quan yêu dân như con, khi qua đời, hàng vạn dân chúng đưa tang mà . Hoàng thượng xem, tình cảm giữa quan và dân như thế, thật cao quý và cảm động.”
Hạ Doanh mà thở dài: “Trẫm cần bọn họ . Hay nên , trẫm cần nàng yêu trẫm. Dù bao nhiêu yêu trẫm nữa, trẫm cũng chỉ cần nàng mà thôi. A Yên, nàng đối với trẫm hơn một chút . Trẫm thể cho ngươi thứ.”
Lại giở trò thả thính !
Hừ!
Tang Yên lạnh giọng đáp: “Nếu , xin hoàng thượng hãy ban cho thần nữ sự tự do. Ta xuất cung.”
“Không !”
Hạ Doanh lập tức từ chối, sắc mặt sầm xuống, giọng còn mang chút ấm ức: “Nàng hứa, sẽ ở bầu bạn cùng trẫm một năm.”
Tang Yên câm lặng.
Một năm c.h.ế.t tiệt !
Thấy nàng chặn họng, tâm trạng khá hơn, nở nụ dịu dàng: “Đừng chọc giận trẫm nữa, chẳng qua là do trẫm quá thích nàng thôi”
Tang Yên còn gì?
Chẳng lẽ trách quyến rũ ?
Hai ở Nam Tuyền quán một lúc, cùng lên ngự liễn trở về cung.
Hạ Doanh hạ chỉ, truyền các quan Hộ bộ, Công bộ đến ngự thư phòng.
Hắn nhất định xây Lưu Phương quán, thể đổi.
Tang Yên nhận quyết tâm của , nén giận cho đến khi về tới điện Thanh Ninh, nhảy xuống xe liền bùng nổ: “Hoàng thượng luôn miệng thích , chính là kiểu thích như ? Hết tới khác trái ý nguyện của , chỉ ban cho những thứ . Nếu đó là tình yêu của hoàng thượng, thì dù là một năm, hai năm, cả đời, đều .”
Nói dứt lời, nàng cũng chẳng buồn , cứ thế chạy thẳng thiên điện Thanh Ninh.
Hạ Doanh cau mày, đuổi theo, cho lui hết cung nhân, hỏi: “Vậy nàng gì? Ngoài tự do , nàng còn gì nữa?”
“Thần . . .”
Tang Yên nhuyễn tháp, rơi trầm tư.
Ngoài tự do, nàng còn gì?
“Phùng ngự sử . . . hoàng thượng sủng hạnh hậu phi, sinh hạ hoàng tử . . .”
Không hiểu nàng thốt câu .
Hạ Doanh bước đến, bên cạnh nàng, cúi xuống, ánh mắt đè nặng: “Thế còn nàng?”
Lòng Tang Yên rối loạn: “Hoàng thượng . . . quả thật cần kế vị.”
Mà nàng, tuyệt đối thể sinh con cho .
“Trẫm đúng là cần. điều kiện tiên quyết là, nàng nguyện ý sinh cho trẫm ?”
Hạ Doanh hạ xổm xuống ngang tầm mắt nàng, ánh đột nhiên trở nên sắc bén: “Nàng , còn đẩy trẫm cho sang cho nữ nhân khác ? Tang Yên, nàng thật sự . . . đem tấm chân tình của trẫm giẫm nát chân đấy!”
“Ta. . ."
Tang Yên định , nhưng chẳng thốt nổi.
Nàng quả thật chút thích , nhưng thích là thật, rời xa cũng là thật.
Và từng do dự dù chỉ một khắc.
“Ta thể cho Hoàng thượng thứ ngài .”
Cuối cùng, nàng vẫn chọn đau lòng.
Bởi những thứ tình cảm, nếu vốn kết cục , thì nên cắt đứt sớm một chút.
“Không nàng thể cho , mà là nàng cho!”
“Trẫm tự hỏi hề tệ với nàng, tôn trọng nàng, chờ đợi nàng. . .”
Hạ Doanh siết chặt nắm tay, c.ắ.n môi, nữa, tỏ yếu thế hèn mọn đáng thương, nhưng quá nhiều điều , hỏi . . . nhưng cuối cùng chỉ còn đôi mắt đỏ hoe, nghẹn một câu: “Tang Yên, nàng thật sự là . . . trái tim ?”