Cả Nước Cầu Ta Sinh Nhãi Con Cho Hoàng Đế Bệnh Kiều - Chương 44: Gương mặt
Cập nhật lúc: 2025-11-10 13:41:34
Lượt xem: 33
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 44: Gương mặt
Tác giả: Mạch Hương Mang Chủng - 麦香芒种
Editor: Xuân Tàn Hoa Lạc
Tang Yên lúc đang chuyện với Phùng Ký.
Nàng các thị vệ chung quanh đó ông là Ngự sử đại phu, thấy ông tuổi cao mà vẫn quỳ giữa trời nắng, dáng vẻ khẩn thiết vì nước, vì vua, chẳng sợ c.h.ế.t, nên dấy lên lòng trắc ẩn.
“Hay là ngài lên .”
“Trời nắng thế , ngài mà ngất xỉu vì nóng thì chịu nổi.”
“Ngài luôn miệng là trung quân ái quốc, nhưng nếu ngài mệnh hệ gì, mang tiếng là Hoàng thượng. Chẳng lẽ ngài để mắng ngài là hôn quân, bạo quân ?”
Nàng khuyên mấy câu, còn sai nấu bát chè đậu xanh.
lúc các đại thần tan triều bước , trông thấy nàng bưng bát chè đậu xanh đến chỗ Phùng Ký.
“Giả nhân giả nghĩa!”
“Ra vẻ đạo đức!”
Bọn họ xúm , mạnh tay đỡ Phùng Ký dậy.
Phùng Ký vẫn còn gào: “Hoàng thượng, xin hãy lấy hoàng tự trọng, thể chậm trễ a!”
Tang Yên thấy đám bằng ánh mắt đầy ác ý, liền thôi cố gì nữa, đặt bát chè xuống, lùi sang một bên.
Họ đỡ Phùng Ký định rời , nhưng ông gạt tay họ , thẳng đến mặt Tang Yên, khom hành lễ: “Tang cô nương, ngươi là Ngự tiền nữ quan, hẳn hoàng tự liên quan đến căn cơ của Đại Hạ, thể trì hoãn. Mong ngươi khuyên can Hoàng thượng một lời.”
Ông giống những kẻ , chẳng vì nữ nhi ân sủng, mà thật lòng mong triều đình sớm kế vị, trữ quân, để hoàng thất hưng thịnh, phồn vinh.
Hoàng tự sinh từ ai, với ông, quan trọng.
Tang Yên điều đó, chỉ thấy ngơ ngác: việc liên quan gì đến nàng chứ? Rõ ràng là đang đạo đức trói buộc nàng mà!
thấy ông năng nhã nhặn, vẫn giữ lễ độ, nàng cũng nỡ phũ phàng.
“Phùng đại nhân quá lời . Thần nữ sẽ cố gắng khuyên Hoàng thượng.”
Tuổi thọ xưa thường ngắn ngủi.
Hoàng đế hai mươi sáu tuổi mà con, đúng là đáng lo thật.
Tiên đế năm vì thái tử còn nhỏ, mà chịu cảnh phế lập, nên bài học đó cũng đáng nhớ.
“Cô nương thật hiểu đạo lý. Lão phu xin cảm tạ .”
“. . .”
Nàng chỉ giúp một câu thôi, chắc tác dụng mà.
Ai, đúng là tự chuốc việc .
Nàng đến đây vốn chỉ Vạn Chương xem điều gì từ tướng mạo của nàng thôi mà.
“Chủ tử. . .”
Bùi Mộ Dương bước đến, tươi truyền lời: “Hoàng thượng mời .”
Tang Yên liền cáo biệt với Phùng Ký, theo gã điện Thái Hòa.
Bên trong yên tĩnh đến lạ.
Hạ Doanh long ỷ, ánh mắt trầm lặng xuống nàng, giơ tay gọi:
“Tới đây .”
“. . . Hoàng thượng?”
Tang Yên là việc chẳng theo lẽ thường, nhưng cũng ngờ thế .
Cho nàng lên long ỷ ?
Hắn nghĩ cái gì thế chứ?
Còn ngại mấy bên ngoài mắng nàng đủ ?
Điên thật !
Nàng định cùng điên, liền hỏi thẳng: “Hoàng thượng, thần nữ chuyện gì xảy ở Khâm Thiên Giám? Sao hạ chỉ như ? Có Vạn giám chính điều gì ?”
Hạ Doanh nàng đến là vì chuyện , nhưng vội đáp, chỉ : “Nàng đây .”
Tang Yên bước tới, chỉ xa xa cúi :
“Hoàng thượng, thứ cho thần nữ thẳng. Bây giờ càng ngày càng dáng của một hôn quân đấy.”
“Dám thế với trẫm, xem gan nàng thật to.”
Hạ Doanh cũng chẳng giận, chỉ , tự bào chữa: “ A Yên, nếu trẫm là hôn quân, thì nàng là phi tử của trẫm từ lâu .”
Tang Yên một lời đáp trả.
Nàng trầm mặc một lúc, mới : "Hai chuyện , thể nhập một mà . Hoàng thượng chấp chưởng thiên hạ, vẫn nên tu dưỡng tính, thiện bản , gương cho thế nhân mới ."
Hạ Doanh dáng vẻ nghiêm nghị, cứng rắn của nàng trông như một lão phu tử, cảm thấy khá thú vị đáng yêu, hỏi: “Phùng Ký dạy nàng thế ?”
“Không .”
Tang Yên thấy dáng vẻ bất cần đời của hẳn, liền nghiêm nghị hơn: “Là thần nữ thật lòng . Hoàng thượng ở ngôi cao, hành động đều ảnh hưởng tới muôn dân, càng tự xét lúc.”
Nàng bỗng thấy như đang lo thứ.
là kiểu “vua lo, thái giám sốt ruột” ?
Còn cái thói chán đời, mặc kệ sự như cá mặn của nàng ?
Thật vất vả
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nuoc-cau-ta-sinh-nhai-con-cho-hoang-de-benh-kieu/chuong-44-guong-mat.html.]
Hạ Doanh khẽ , bước xuống khỏi bậc thềm, về phía nàng, ánh mắt ôn hòa mà kiên định: “Vậy theo nàng, trẫm tự xét thế nào đây? Trẫm thích nàng, chia sẻ tất cả với nàng. . . như thế cũng là một vị vua tồi ?”
Tang Yên: “. . .”
Nàng hỏi đến nỗi nghẹn họng.
Không nổi.
Tim còn đập loạn nhịp.
Ánh mắt hoàng đế chuyên chú, nóng rực như thể thiêu . Hắn nàng, khiến nhịp thở nàng rối loạn, cả cứng đờ.
thể căng cứng, đầu óc vẫn xoay chuyển: “Hoàng thượng, ngài đang. . . chuyển đề tài ?”
Hạ Doanh: “. . .”
Lần đến lượt á khẩu.
Hắn khổ: “A Yên, quả thật dễ gạt nàng.”
Tang Yên thầm nghĩ: Không, suýt nữa gạt thật đấy! Cái đồ nam nhân tâm cơ thâm hiểm, chuyện với ngươi đúng là đề phòng từng lời.
“Hoàng thượng thật .”
Nàng lùi về phía một bước, nét mặt nghiêm túc: “Tại ngài xử lý Khâm Thiên Giám như ? Vạn giám chính gì với ngài?”
Nghìn vạn đừng vì gương mặt của nàng
Nàng thật sự hồng nhan họa thủy.
Không kết cục .
“Nàng nghĩ nhiều .”
Hạ Doanh khẽ : “Vạn Chương cũng chẳng xem gì mặt nàng. là vô dụng.”
Tang Yên: “. . .”
Sao nàng cảm thấy như đang láo thế?
Nếu đơn giản như , giáng tội cả Khâm Thiên Giám?
“Hoàng thượng xem là trẻ lên ba ?”
Nàng thấy trí thông minh của vũ nhục.
Hạ Doanh thì bật : “Nếu nàng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, cũng .”
“Sao ?”
“Trẫm sẽ động lòng với nàng, chỉ xem nàng như nữ nhi mà thương.”
Lại là cái mùi “phụ ” !
“Hoàng thượng, ngài chuyển đề tài !”
Tang Yên tức đến suýt dậm chân: “Ngài thể một chút dáng vẻ của Hoàng đế ?"
Nàng cảm thấy hình tượng của hoàng đế sắp sụp đổ đến nơi.
hoàng đế cũng là .
Đứng nữ nhân thích, cũng sẽ giống bao nam nhân khác, chỉ mong khiến đối phương vui, thể bỏ cả tôn nghiêm xuống.
“Được , là của trẫm.”
Hạ Doanh nàng, ánh mắt dịu dàng, môi nở nụ cưng chiều: “Vậy xem, trong lòng nàng, Hoàng đế nên là thế nào?”
Hắn hỏi như , thật là đang hỏi hình dáng phu quân lý tưởng trong lòng nàng.
Tang Yên kịp nghĩ sâu, liền đáp: “Hoàng thượng nên tự trọng tự tỉnh, nghiêm với bản , mang lòng vì thiên hạ, khoan hậu nhân từ.”
“Còn gì nữa ?”
“Để nghĩ. . .”
Đáng thương , Tang Yên lái sang hướng khác.
Cũng trong lúc đó
Trên đường núi dẫn đến lăng đế vương, hai đội thị vệ đang áp giải một nhóm quan viên của Khâm Thiên Giám.
“Hầy, , chẳng sớm thì muộn cũng sẽ rước họa thôi, giờ thấy .”
“Vào lăng đế vương một chuyến, tiền đồ đời của chúng xem như xong.”
“Vạn Chương! Vạn Trọng Sơn! Hại t.h.ả.m thật!”
. . .
Các quan viên ai nấy đều buông lời oán hận Vạn Chương.
Chỉ trừ Sở Tuấn.
Y Vạn Chương mồ hôi nhễ nhại, tóc tai rối bời, môi khô nứt, dáng vẻ thật t.h.ả.m hại, vẫn đành lòng, đưa cho ông một túi nước, nhỏ giọng: “Vạn giám chính, uống chút nước ?”
Vạn Chương cũng khách sáo, nhận lấy ừng ực uống cạn.
Sở Tuấn: “. . .”
Y tiếc nước, nhưng chẳng gì, chỉ hạ giọng hỏi: “Vạn giám chính, rốt cuộc ngài gì với hoàng thượng? Về tướng mạo của tiểu thư họ Tang . . .”
Chưa hết, Vạn Chương ném túi nước mặt , hất tóc rối bên trán, ngâm nga: “Chớ si ngốc, si ngốc cũng tuyệt trần. Chẳng nơi , hiếm thấy lưu phương hồn.” [1]
Sở Tuấn: ?
[1] 非是此间人, 难得留芳魂: Chẳng nơi , hiếm hương hồn vẫn còn lưu . Phương hồn hương hồn hai nghĩa, thường dùng để chỉ đức hạnh, tài hoa, hoặc cái c.h.ế.t mang dư hương nhân cách, kiểu “hương còn vương khi mất”.