Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:02:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn năm ! Đại Uyên quốc sự trị vì của Thẩm Mặc Bạch, mang một khí thế phồn vinh thịnh vượng.

Mặc dù đó liên tiếp xảy vài thiên tai, nhưng tất cả đều giải quyết hảo nhờ sự dự đoán và chuẩn từ .

Đã chờ đợi bốn năm, Thẩm Mặc Bạch sớm nôn nóng cưới nàng về nhà. Hai thu xếp thỏa công việc, liền trở về Sa Thạch thôn.

Trải qua vài năm phát triển, Sa Thạch thôn sớm còn là thôn nghèo nhất Kim Lăng, ngược lột xác trở thành thôn giàu nhất. Giờ đây, hễ nhắc đến Sa Thạch thôn là trở thành một sự tồn tại khiến tất cả Kim Lăng đều hâm mộ.

Những con đường lớn rộng rãi sạch sẽ, những căn nhà mới mọc lên san sát , nối liền thành một dãy, cùng với cánh đồng xanh biếc bạt ngàn bên ruộng, đều khiến khỏi ngưỡng mộ.

Sa Thạch thôn hiện tại chỉ xưởng sản xuất của riêng , mà còn xây dựng thêm học đường. Chỉ cần là con cái của Sa Thạch thôn, đều thể học miễn phí.

Ngoài , các xưởng của Sa Thạch thôn còn ban bố một loạt quy định ưu ái phụ nữ. Chỉ cần là phụ nữ của Sa Thạch thôn, khi m.a.n.g t.h.a.i sinh nở đều thể nghỉ phép hưởng lương, khi sinh còn thưởng một con gà mái, mười cân bột mì trắng, đường đỏ bồi bổ sinh, và ba mươi quả trứng.

Nếu đứa trẻ sinh là con gái, còn nhận một gói quà tặng chào đời độc quyền dành cho bé gái. Dần dà, sinh con gái khiến gia đình càng thêm hân hoan. Những phúc lợi khiến dân làng ở các thôn khác ghen tị c.h.ế.t. Chuyện sinh con mà còn nhận tiền thưởng, họ từng thấy bao giờ.

Trước , tránh né thanh niên nam giới đến tuổi kết hôn ở Sa Thạch thôn, thì giờ đây, họ săn đón nhiệt tình, ai nấy đều trở thành miếng mồi ngon. Mà gia đình Giang gia là chủ đề dân Sa Thạch thôn bàn tán xôn xao nhất.

Đặc biệt, hôm nay còn là ngày đại hỷ của Giang gia. Hôm nay, Giang gia rước rể cho cô con gái yêu quý nhất của , cho nên sáng sớm tinh mơ, khi trời còn sáng hẳn, bộ Giang gia trở nên náo nhiệt.

Dân làng tự nguyện đến giúp đỡ, rửa bát thì rửa bát, giúp chuyển bàn thì chuyển bàn, nhóm lửa thì nhóm lửa, ai nấy đều bận rộn ngơi tay. Không cần chủ nhà sai bảo, ai cũng tranh việc.

Giang Vãn Ninh sớm Đổng Xuân Mai kéo dậy khỏi giường. Đêm hôm , vì chuẩn cho các nghi thức trong ngày thành hôn, nàng càng nghĩ càng kích động, chút buồn ngủ nào. Đến , nàng cũng ngủ từ lúc nào.

Lúc , mắt Giang Vãn Ninh cay xè, mở . Vốn dĩ ngủ ngon, giờ lôi dậy, nàng vẫn còn mơ màng, lẩm bẩm: “Nương yêu của con ơi! Giờ trời còn sáng mà, cứ để con ngủ thêm chút nữa .”

Một ngón tay chọc đầu Giang Vãn Ninh, “Cái nha đầu c.h.ế.t tiệt , hôm nay là ngày đại hỷ của con, mà con còn ngủ ? Mau dậy , còn trang điểm nữa, con thành ?”

Giang Vãn Ninh ngáp một cái.

“Thành! Thành !”

“Vậy thì mau dậy .”

Bị lôi kéo, ấn ghế, Giang Vãn Ninh mới tỉnh táo vài phần. Vừa xuống, miệng nàng nhét một cái bánh bao, còn uống đậu nành. Lúc , nàng tỉnh táo.

Nàng sang Đổng Xuân Mai đang bận rộn ngừng bên cạnh, “Nương, con cảm thấy con thành còn căng thẳng và bận rộn hơn cả con thế.”

Đổng Xuân Mai mắt đỏ hoe Giang Vãn Ninh, “Nương là vì vui mừng, thấy con gái tìm bến đỗ , nhưng vẫn thấy nỡ xa con.”

“Nương!” Bị Đổng Xuân Mai cho cảm động, Giang Vãn Ninh cũng thấy luyến tiếc, “ yên tâm, con và Mặc Bạch chỉ hình thức thành , vẫn sẽ như . Nếu nương thấy nỡ, cứ dọn đến ở cùng chúng con là .”

“Ta , nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đành lòng.”

Hôn lễ của Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch tổ chức tại Sa Thạch thôn, đó mới về kinh thành. Về kinh thành chính là Đại lễ phong Hậu! Nàng và Thẩm Mặc Bạch bàn bạc xong xuôi, ở trong thôn sẽ để Thẩm Mặc Bạch tới Giang gia, tổ chức nghi thức đơn giản.

Tổ chức hôn lễ trong thôn là để cầu lấy niềm vui. Có nhiều dân làng tham dự như , hôm nay cả Giang gia thôn đều vô cùng náo nhiệt. Hiện trường bày đầy hạt dưa, đậu phộng, kẹo ngọt, còn bánh hỷ, mặc sức lấy ăn.

Mấy bà lão tụ tập một chỗ, chuyện rôm rả. “Giang gia quả thực là hào phóng, nhiều đồ ăn quý giá như , để chúng tùy ý ăn.”

“Chẳng , Giang gia tổ chức hôn lễ , là gả con gái , mà là rước rể cho .”

“Chỉ là nha đầu Giang gia giờ cũng hai mươi tuổi nhỉ, lớn tuổi như , e rằng khó mà gả nhà nào .”

“Ta hai mươi tuổi là sinh ba đứa con !”

Một lập tức phản bác.

“Lời bà sai , Giang gia hiện tại, há thể là tùy tiện một nào đó lọt mắt họ?”

“Hình như cũng đúng!”

Tổ chức hôn lễ, các nghi thức cần thiết vẫn diễn , ngay lúc đang bàn tán sôi nổi. Có kinh ngạc kêu lên, “Đến , kìa, nhiều quá.”

“Đó là gì ? Có đồ cưới ?”

“Phỉ nhổ! Rể đến nhà thì gọi là đồ cưới ? Vậy gọi là gì?”

“Đây là đầu thấy trận thế lớn như , gọi là gì.”

Giữa lúc hoa mắt chóng mặt, từng hòm “của hồi môn” lượt khiêng kho của Giang gia. Điều khiến những xem náo nhiệt ghen tị thôi.

Lễ quan bên cạnh thì đang xướng lễ.

“Vạn mẫu ruộng , mười xâu chuỗi hạt trân châu, hai mươi đôi vòng tay phỉ thúy, mười chiếc nhẫn hồng ngọc, mười cặp san hô tráng trí... chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín lượng ngân nguyên bảo!”

Từng chiếc rương thắt dải lụa đỏ khiêng , nhiều đến mức chiếm hết chỗ trống. May mắn là Giang gia diện tích rộng lớn, nhưng vẫn dấu hiệu chứa hết .

Những đến xem náo nhiệt đều há hốc mồm kinh ngạc. Đây là đầu tiên họ chứng kiến một cảnh tượng xa hoa đến nhường . Khung cảnh hùng vĩ khiến họ chuyện để bàn tán cả đời.

Rất nhiều trong thôn hiểu giá trị của phỉ thúy những món đồ bày biện .

ngân nguyên bảo thì ai cũng . Nghe thấy nhiều nguyên bảo đến , ai nấy đều kinh ngạc tột độ.

“Ngươi… ngươi thấy là bao nhiêu?”

“Chín vạn… thỏi!”

“Chín vạn? Đó là bao nhiêu cơ chứ, mười ngón tay của đếm xuể, trời đất ơi, đây là nhà phú hộ nào đến ?”

“Không là ở rể ? Sao mang theo nhiều đồ đến thế.”

“Ai mà !”

Lúc ánh mắt bọn họ còn đủ dùng, từ xa còn thấy đồ vật khác đang khiêng đến.

Đến khi thấy những thứ ở phía , tất cả đều ngây dại.

Miệng lẩm bẩm, “Đáng sợ quá, chuyện thật sự quá đáng sợ!”

“Trước , trong thôn mà nhà nào sính lễ của hồi môn mười lạng tám lạng bạc thể ngẩng mặt lên , bây giờ thì ai so bì nổi.”

Giang Vãn Ninh ở trong phòng thấy tiếng đến.

Đổng Xuân Mai cũng nhắc nhở: “Ninh Ninh, mau , Mặc Bạch đến .”

“Con !”

Trải qua hơn bốn năm chung sống, Giang Lâm Xuyên và Đổng Xuân Mai giờ đây vô cùng hài lòng về Thẩm Mặc Bạch.

Giang Vãn Ninh khi trang điểm chỉnh tề bước khỏi phòng. Bởi vì bề ngoài Thẩm Mặc Bạch quả thực là đang "gả" cho nàng, cho nên nàng cần giống như cô dâu truyền thống, đợi tân lang trong phòng tân hôn.

Hôm nay nàng là nhân vật chính, nàng ngoài đón tân lang.

Giang Vãn Ninh xuất hiện, nhiều nhịn hít một khí lạnh.

“Đó là nha đầu Ninh ?”

“Sao mà hơn cả tiên nữ trời .”

“Nhìn xiêm y nàng mặc xem, thật lộng lẫy, hợp với nàng!”

Lúc Thẩm Mặc Bạch trong "kiệu hoa" (thực chất là xe ngựa trang hoàng lộng lẫy), chờ Giang Vãn Ninh vén rèm.

Rất nhiều bên cạnh là đầu tiên thấy cảnh tượng như , tiếng bàn tán ngày càng lớn hơn.

“Mau, mau đón tân lang ngoài , chúng đợi lâu .”

“Nha đầu Ninh, ngươi còn chờ gì nữa?”

“Mau cho chúng xem tân lang tuấn tú !”

Giang Vãn Ninh tự nhận hào sảng, câu nệ, nhưng giờ phút cửa xe ngựa cũng chút căng thẳng.

Lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi.

Nàng hít một thật sâu, mới khẽ gọi: “Mặc Bạch!”

“Nương tử, đây!”

Thanh âm ôn nhu như nước từ trong kiệu truyền , tiếng "Nương tử" quá đỗi , Giang Vãn Ninh cảm thấy như điện giật khắp cơ thể, tê dại cả .

Nàng cố nén nhịp tim đang đập loạn xạ, đưa tay kiệu: “Phu quân!”

Rất nhanh, một bàn tay đặt lên tay nàng, nắm chặt lấy tay Giang Vãn Ninh.

Cửa kiệu mở , Thẩm Mặc Bạch bên trong vận hỉ phục đỏ rực, tôn lên vẻ ngoài như một yêu tinh lạc bước chốn phàm trần.

Giang Vãn Ninh khỏi ngẩn ngơ y.

Thật sự quá .

Trước đây tuy ngày ngày ở bên , nhưng Thẩm Mặc Bạch hiếm khi mặc bộ hồng y rực rỡ đến thế .

Lòng bàn tay Thẩm Mặc Bạch khẽ bóp nhẹ một cái, Giang Vãn Ninh mới đỏ mặt, kéo y về chính phòng.

“Ha ha, nha đầu Ninh là ngây dại ?”

“Nếu đổi , cũng ngây dại!”

“Hai thật xứng đôi, đứa bé sinh nhất định sẽ xinh .”

Đã đón tân lang, pháo nổ vang trời, pháo hoa bay lả tả, nhạc mừng cũng cất lên.

Trẻ con vui vẻ chạy nhảy, “Mau, cô dâu đến , sắp bái đường .”

Cha nương bên cạnh gõ nhẹ đầu đứa trẻ: “Cái gì mà cô dâu, đó là tân lang.”

“Không! Người gạt con, đó chính là cô dâu, nhà nào cô dâu đến thế.”

“Đó chính là tân lang!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-240.html.]

“Không! Con !”

Khi Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch đến chính sảnh, Đổng Xuân Mai và Giang Lâm Xuyên ở vị trí thượng tọa.

Lễ quan bên cạnh hô lớn: “Nhất bái Thiên Địa!”

“Nhị bái Cao Đường!”

“Phu thê đối bái!”

Họ hành lễ quỳ lạy, chỉ dùng củng thủ lễ (chắp tay vái).

Đùa , nghi thức vốn dĩ Giang Lâm Xuyên đồng ý, vẫn là do Thẩm Mặc Bạch chủ động đề xuất.

Giờ phút , bảo một vị Hoàng đế quỳ lạy , y cũng dám.

Hoàn thành những nghi thức đơn giản , Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch cùng trở về phòng tân hôn.

Bên ngoài vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng bên trong phòng tân hôn lập tức yên tĩnh.

Hôm nay Giang Vãn Ninh đặc biệt trang điểm, dung mạo vốn diễm lệ nay thêm phấn son càng kinh diễm tuyệt trần.

Thẩm Mặc Bạch bước tới, ánh mắt chỉ chăm chăm Giang Vãn Ninh, căn bản nỡ rời .

Y tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Vãn Ninh, mười ngón tay đan xen: “Ninh Ninh, nàng thật !”

Giang Vãn Ninh hào phóng đáp Thẩm Mặc Bạch: “Chàng cũng tệ.”

Trong mắt Thẩm Mặc Bạch tràn ngập bóng hình Giang Vãn Ninh, giọng y xúc động: “Ninh Ninh, cuối cùng cũng cưới nàng , cảm ơn nàng.”

“Cảm ơn gì.”

“Cảm ơn nàng gả cho .”

Giang Vãn Ninh trêu ghẹo: “Hôm nay là ‘gả’ cho mới đúng.”

Nụ môi Thẩm Mặc Bạch cách nào che giấu : “ , hôm nay là đến ‘gả’ cho Ninh Ninh.”

Sa Thạch thôn chỉ là buổi đầu tiên.

Khi trở về Kinh thành sẽ tổ chức buổi thứ hai.

Cho nên hai coi như hòa .

, chúng quần áo ngoài kính rượu.”

“Được!”

Thay xong y phục, hai nắm tay bước khỏi phòng.

Lúc tân lang cửa, nên tiệc mở.

Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch cầm chén rượu đến từng bàn để kính rượu.

Hai kính rượu phát hỉ đường, khí tràn ngập niềm vui.

Khi kính rượu đến bàn của nhà họ Đổng, những nhà họ Đổng ai nấy đều lau nước mắt đầy quyến luyến.

Đổng Gia Cường giơ chén rượu lên, mắt cũng đỏ hoe: “Tiểu tử ngươi, đối xử thật với Ninh Ninh, nếu , sẽ khách khí với ngươi .”

“Chắc chắn !”

Đổng Gia Hữu cũng phụ họa: “Ninh Ninh là đứa mà chúng còn chẳng nỡ lời nặng, nếu ngươi dám ức h.i.ế.p con bé, tất cả chúng sẽ tha cho ngươi.”

Ánh mắt Thẩm Mặc Bạch Giang Vãn Ninh tràn đầy sự dịu dàng tan chảy: “Ta thể ở bên Ninh Ninh là điều may mắn nhất đời .”

Giang Vãn Ninh lập tức đáp .

“Ta cũng !”

“Chậc...”

Vài thấy sự tương tác giữa Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch mặt, đều cảm thấy như ăn một chậu cẩu lương khổng lồ.

Chẳng lẽ bọn họ thực sự già .

Răng lợi cũng đau nhức.

Cuối cùng nghi thức kính rượu thành, hai trở phòng tân hôn, lúc mới thời gian ở riêng.

Giang Vãn Ninh phía , Thẩm Mặc Bạch phía .

Cửa đóng , Thẩm Mặc Bạch ôm eo Giang Vãn Ninh từ phía .

Thẩm Mặc Bạch cao lớn, Giang Vãn Ninh lúc y ôm trọn.

Nụ hôn ấm áp và mềm mại rơi xuống bên tai Giang Vãn Ninh, thanh âm thật tà mị và mê hoặc, đầu óc Giang Vãn Ninh ong ong, xoay chuyển kịp.

Giang Vãn Ninh thầm nghĩ, yêu tinh câu hồn!

Muốn nuốt chửng !

“Ninh Ninh, thật vui, đợi ngày lâu !”

Giang Vãn Ninh chút hổ đẩy Thẩm Mặc Bạch .

“Khụ... cái đó, còn tắm.”

“Ninh Ninh, cũng .”

Giang Vãn Ninh đang định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Thẩm Mặc Bạch ôm ngang eo bế lên.

Giang Vãn Ninh kinh hô một tiếng, lúc đối diện với đôi mắt Thẩm Mặc Bạch đang ẩn nhẫn đỏ rực.

“Mặc Bạch, ?”

“Ninh Ninh, đêm nay là động phòng hoa chúc.”

“Tắm... tắm rửa!”

Giọng câu hồn của Thẩm Mặc Bạch vang lên.

“Ninh Ninh, cùng !”

Không , Thẩm Mặc Bạch mà nàng thường thấy luôn vô cùng ôn nhu với nàng, nhưng dáng vẻ lúc chẳng khác nào một con sói đói.

Giang Vãn Ninh khỏi chút sợ hãi.

Nàng giãy giụa xuống, Thẩm Mặc Bạch ấn chặt trong lòng.

“Ninh Ninh, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim.”

Giang Vãn Ninh Thẩm Mặc Bạch đưa phòng tắm.

Thẩm Mặc Bạch mà Giang Vãn Ninh quen đây là đoan trang, lễ độ, nhưng đêm nay...

Nàng chợt nghĩ!

Lời của nam nhân giường quả thật thể tin .

Họ trêu chọc mãi đến nửa đêm, nàng mới chìm giấc ngủ sâu.

Sáng hôm , Giang Vãn Ninh nóng mà tỉnh. Bên cạnh nàng như một lò lửa lớn, nàng đẩy thế nào cũng xê dịch .

Nàng quá mệt, mí mắt còn chẳng mở , nhưng nam nhân vẫn cứ ngừng trêu chọc lửa tình.

Nàng dùng sức đẩy một cái, mới tay chân cũng mềm nhũn.

“Mặc Bạch, đừng náo nữa! Ta thực sự chịu nổi...”

“Ninh Ninh, trời sáng .”

“Hả?”

Giang Vãn Ninh mới phát hiện giọng cũng khàn đặc.

Nàng chợt mở mắt , đối diện với đôi mắt rạng rỡ của Thẩm Mặc Bạch.

Nàng mệt đến như , tại Thẩm Mặc Bạch tinh thần đến thế chứ.

Nàng cảm thấy phục!

Nghĩ đến điều gì đó, nàng bật dậy khỏi giường, chuẩn vồ lấy Thẩm Mặc Bạch, ai ngờ eo nàng chợt đau nhói, khiến nàng ngã thẳng vòng tay y.

Thẩm Mặc Bạch ôm chặt Giang Vãn Ninh lòng, khúc khích.

“Ninh Ninh, mới sáng sớm tự động ôm chầm?”

Giang Vãn Ninh véo Thẩm Mặc Bạch một cái.

“Hừ, ai ôm chầm . Còn nữa Thẩm Mặc Bạch, đêm qua lời , rõ ràng bảo dừng ...”

Thái độ nhận của Thẩm Mặc Bạch cực kỳ , lập tức nhận sai.

“Ninh Ninh, đều là của , nhất định sẽ lời Ninh Ninh, Ninh Ninh bảo dừng thì sẽ dừng.”

“Hừ!”

Nào ngờ, Giang Vãn Ninh sẽ trả giá đắt cho câu !

Đương nhiên đó là chuyện .

 

Loading...