Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:02:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên phía Giang Vãn Ninh, Giang Lâm Xuyên chuẩn đủ loại thức ăn để nàng mang theo đường.

Giang Vãn Ninh đều thu hết tất cả.

Chẳng mấy chốc, xe ngựa của Thẩm Mặc Bạch dừng lầu Ninh Hương Cư.

Giang Vãn Ninh bước nhanh xuống lầu.

Giang Lâm Xuyên và Đổng Xuân Mai cũng vội vàng xuống theo, hai dặn dò thêm nữa.

“Ninh Ninh, vạn sự cẩn thận.”

“Con , Cha nương về .”

Đột ngột chia ly, cả hai đều cảm thấy thoải mái.

Năm đó Giang Lâm Xuyên và Đổng Xuân Mai bất ngờ biến mất, tới đây năm năm, xa cách Giang Vãn Ninh năm năm.

Nghĩ đến giờ chia tay, Đổng Xuân Mai vốn cố gắng kìm nén nước mắt khi , cố gắng để .

khi thực sự thấy Giang Vãn Ninh sắp lên xe ngựa, bao giờ mới gặp , nước mắt bà kìm nữa.

Giang Vãn Ninh vốn lên xe, nhảy xuống, cẩn thận an ủi Đổng Xuân Mai, “nương, yên tâm, con sẽ , tin con.”

Đổng Xuân Mai lau nước mắt mặt, cố gắng nặn một nụ .

“Ừm, , nhớ ăn uống đầy đủ.”

Sắp rời , Giang Vãn Ninh cảm thấy lồng n.g.ự.c thật chua xót, mắt cũng cay cay, cảm giác đột ngột ập đến kéo căng trái tim nàng.

Thì đây gọi là nỡ xa rời!

Giang Lâm Xuyên bên cạnh chắp tay hành lễ với Thẩm Mặc Bạch, “Tiểu Thẩm, Ninh Ninh nhờ cả sự chăm sóc của ngài.”

“Yên tâm, nhất định sẽ bảo vệ Ninh Ninh chu .”

“Được , thời gian cũng còn sớm nữa, các con lên đường thì đừng chần chừ, thôi.”

Giang Lâm Xuyên là một đàn ông mạnh mẽ, nhưng đột nhiên đối mặt với sự của hai , giờ phút vành mắt ông cũng đỏ hoe.

Hai lên xe ngựa, Giang Vãn Ninh vén rèm xe, vẫy tay với Cha nương, “Cha nương, xưởng ở Sa Thạch thôn và Ninh Hương Cư đều nhờ Cha nương trông coi, nếu chuyện gì, hãy tìm Trần huyện lệnh.”

“Biết .”

Càng nỡ rời , càng rời , Giang Vãn Ninh buông rèm xe xuống.

Nàng : “Đi thôi.”

“Ừm!”

Lai Phúc đ.á.n.h xe phía , thẳng khỏi thành.

Giang Vãn Ninh thấy xe ngựa chạy tuy nhanh, nhưng vẫn cảm thấy tốc độ quá chậm.

“Mặc Bạch, cưỡi ngựa ?”

“Biết.”

“Còn Lai Phúc?”

“Cũng !”

“Vậy chúng bỏ xe ngựa ở chỗ lưu dân, đổi sang cưỡi ngựa, như tốc độ sẽ nhanh hơn.”

Biết tình thế cấp bách, hai chần chừ nữa.

Lúc đổi ngựa, Giang Vãn Ninh cho mỗi uống một cốc Linh Tuyền thủy.

Một cốc Linh Tuyền thủy xuống bụng, Lai Phúc kinh ngạc thốt lên.

“Ôi? Nước ngon thật, ngọt ngọt, mà uống xong cảm thấy sức lực dùng mãi hết.”

“Vì cho đường .”

Lai Phúc vẻ hiểu rõ, bừng tỉnh đại ngộ.

“À, là nước đường, thảo nào thấy ngon đến thế.”

Giang Vãn Ninh thấy Lai Phúc vẻ ngây ngốc, nên giải thích thêm.

Ba ngừng nghỉ, ban ngày luôn đường, mệt thì ăn lương khô tiếp, tối đến thì tìm khách điếm nghỉ ngơi.

Mấy con ngựa họ cưỡi cũng là ngựa mà Giang Vãn Ninh lấy từ trong gian , tốc độ nhanh, mệt.

Lúc Giang Vãn Ninh và uống Linh Tuyền thủy, nàng cũng cho ngựa uống.

Cứ thế, cấp rút ngừng nghỉ, cũng cảm thấy quá mệt, cuối cùng mười ngày đến bên ngoài Kim Lăng thành.

Từ Nam tới Bắc.

Lại một nữa qua tuyến đường lánh nạn.

Tâm cảnh khác biệt nhiều.

Trên đường vẫn thể thấy đủ loại đoàn lánh nạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-228.html.]

Chừng nào chiến sự còn tiếp diễn, thì lưu dân vẫn còn dứt.

Càng về phía Bắc, cảnh vật càng thêm hoang tàn.

Phong Lăng Quan lúc càng thêm tiêu điều.

Mặc dù là tháng tư, nhưng thấy một chút màu xanh nào, khắp nơi đều trơ trụi, tòa thành vốn nên phồn hoa chìm trong sự c.h.ế.t chóc, vô cùng bi thương.

Ngựa dừng , ba thấy cửa thành đóng chặt.

Binh sĩ tường thành gương mặt đen đúa gầy gò, bao nhiêu tinh khí thần, nhưng vẫn kiên cường cầm cờ. Giang Vãn Ninh trong lòng cũng dâng lên niềm hào hùng vô hạn.

Theo phương pháp đây, Thẩm Mặc Bạch ý đồ của lên một mảnh vải dùng nỏ tiễn b.ắ.n tới cửa thành.

“Xoẹt!” một tiếng.

Quan binh tường thành lập tức cảnh giác.

Thấy ba cưỡi ngựa bên , lập tức quát lớn, “Kẻ nào ?”

Sau đó, một quan binh tường thành lấy mũi tên b.ắ.n tới xuống, thấy chữ đó, vội vàng gọi to với phía .

“Các ngươi chờ một lát, chúng bẩm báo chủ soái!”

Ba Giang Vãn Ninh cưỡi ngựa động đậy, nhanh, vài quan binh vây quanh một hình cường tráng bước khỏi cổng thành.

Cửa thành mở , Thẩm Mặc Bạch, lập tức cởi bỏ mũ giáp đầu.

Người đó tóc bạc trắng, đặc biệt nổi bật.

“Vân Thiếu Chủ.”

“Tần Lão Tướng Quân, xin mau dậy.”

Bên ngoài nhiều chỉ Thẩm Mặc Bạch là Vân gia Thiếu Chủ, chẳng hề mặt chính là An Vương Điện Hạ.

Thẩm Mặc Bạch bước lên một bước đỡ dậy.

“Ngài cần đa lễ!”

Tần Lão Tướng quân thần sắc kích động: “Đa tạ Vân Thiếu chủ cung cấp nỏ tên, nhờ đó chúng mới thể kiên cố giữ vững Phong Lăng Quan. Chỉ là, Vân Thiếu chủ đến Phong Lăng Quan việc gì?”

“Tần Lão Tướng quân, Phong Lăng Quan hết lương thảo, đến đây để trợ giúp ngài một tay.”

“Thật !”

Tần Lão Tướng quân tuy tóc bạc trắng, nhưng thấy lời liền như thêm tinh thần.

khi thấy mặt chỉ ba , trái tim đang hăm hở của Tần Lão Tướng quân đột ngột chùng xuống.

Bởi vì Duệ Vương Thẩm Mặc Đình hạ lệnh, giờ phút kẻ nào dám đến trợ giúp Phong Lăng Quan vận chuyển lương thực.

Kẻ nào dám vận chuyển chính là đối đầu với Thẩm Mặc Đình!

Chỉ là, ngẩng đầu những binh sĩ gầy gò, vàng vọt trong Phong Lăng Quan, bọn họ vẫn lùi một bước nào, vẫn liều c.h.ế.t giữ vững thành trì sự xâm lược của ngoại bang, Tần Lão Tướng quân cảm thấy tim ông đau thắt.

Ông c.h.ế.t cũng !

Chỉ là đành lòng những binh sĩ do chính tay ông dẫn dắt!

Những binh sĩ trẻ tuổi như thế, đáng lẽ đang nũng bên cạnh Cha nương , nay chôn thây ở nơi .

mặc cho những c.h.ế.t đói, ông thể .

Ông lập tức quỳ sụp xuống đất: “Không lương thực ở nơi nào, Tần Nhạc Tranh mặt cho nam nhi trong quân cảm tạ Vân Thiếu chủ, ngài chính là đại ân nhân của bộ Tần Gia Quân chúng . Nếu lương thực nữa, chúng sẽ c.h.ế.t đói ở nơi mất.”

Thấy ông quỳ xuống, Thẩm Mặc Bạch vội vàng đỡ ông dậy: “Không, là nên cảm tạ Tần Gia Quân. Nếu Tần Gia Quân, chúng thể an cư lạc nghiệp.”

Tần Lão Tướng quân nhất thời nước mắt giàn giụa.

“Tốt, lắm.”

Thấy Tần Lão Tướng quân cũng chỉ còn da bọc xương, thì càng cần đến các binh sĩ khác.

Giang Vãn Ninh vội : “Mặc Bạch, bảo họ cùng chúng ngoài thành ba mươi dặm để lấy lương thực.”

Tìm một nơi cách ngoài thành ba mươi dặm để cất giấu lương thực, đây là kết quả thương lượng giữa Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch.

Nếu Giang Vãn Ninh cứ thế biến lương thực mặt , việc sẽ quá sức tưởng tượng.

, che giấu một chút sẽ khiến nghi ngờ.

Biết hai cần lấy lương thực, Thẩm Mặc Bạch gọi Lai Phúc: “Lai Phúc, ngươi thành , và Ninh Ninh sẽ .”

“Việc , theo...”

“Lai Phúc, lời .”

Thấy công tử nhà thần sắc nghiêm nghị, Lai Phúc vội đáp: “Vâng!”

Biết lương thực, các binh sĩ khỏi cổng thành lập tức tinh thần. Giang Vãn Ninh và Thẩm Mặc Bạch dẫn đường phía .

Cuối cùng, khi đến một hang núi cách ngoài thành ba mươi dặm, họ mới hiệu cho dừng .

Giang Vãn Ninh chỉ một sơn động rộng lớn: “Chúng giấu lương thực trong hang núi, mau khiêng .”

 

Loading...