Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:02:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ninh Ninh... nơi của nàng... đây là , chẳng lẽ là Động phủ của tiên nhân, Càn Khôn Đại?”
Giang Vãn Ninh là gian, nhưng sợ Thẩm Mặc Bạch càng thêm bối rối.
Nàng bổ sung: “Cứ coi là Càn Khôn Đại như nghĩ . Nơi của thể trồng trọt nông sản, nuôi trâu ngựa, khác gì thế giới nông canh bên ngoài.
Nó theo từ lúc sinh .”
Thẩm Mặc Bạch từng thấy nhiều lương thực như , cùng với đủ loại vật phẩm mà từng thấy.
Chàng đầu tiên là vui mừng, đó là lo lắng.
“Ninh Ninh, món bảo vật quá mức nghịch thiên, ngoài nàng tuyệt đối thể để khác đến.”
Nghe Thẩm Mặc Bạch như , Giang Vãn Ninh càng hài lòng hơn vài phần với .
Đây mới là lời nên của một quan tâm đến nàng.
Khóe môi nàng cong lên ý .
“Ta , ý là cả và cũng ?”
Thẩm Mặc Bạch bất đắc dĩ.
“Ninh Ninh, bí mật như thế , quả thực ngay cả cũng thể .”
“ bây giờ .”
Thẩm Mặc Bạch chỉ trời thề.
“Ninh Ninh, nàng yên tâm, nhất định sẽ giữ bí mật thật .”
“Ta tin !”
Ba chữ khiến lồng n.g.ự.c Thẩm Mặc Bạch dâng lên cảm giác chua xót. Chàng đây Giang Vãn Ninh bí mật, đường lánh nạn nàng lấy vô thứ khó tin, thể lừa ngoài nhưng lừa .
Chỉ với một chiếc xe ngựa, vài xe đẩy, lương thực đó căn bản thể hỗ trợ họ suốt cuộc hành trình lánh nạn.
Giờ đây Giang Vãn Ninh thể bí mật cho , thể thấy nàng vô cùng tin tưởng .
Và !
Cũng sẽ phụ lòng tin tưởng của nàng.
Hai dạo một vòng trong gian, mới tới một căn nhà trúc dựng bộ bằng tre.
Kim Lăng nhiều tre, nên khi tới đây, Giang Lâm Xuyên gian xem xét thấy chỗ nghỉ ngơi, liền dựng cho Giang Vãn Ninh căn nhà trúc .
Tre là thứ , Giang Vãn Ninh cũng di thực kha khá , giờ thành một rừng trúc rộng lớn.
Hai nghỉ ngơi trong nhà trúc, càng thêm phần ý vị.
Tìm một chỗ xuống, Giang Vãn Ninh mới : “Chuyện lương thực bỗng nhiên biến mất mà trong thư, nghĩ chắc chắn liên quan đến Lâm Giao Giao. Chàng cũng và nàng vốn là giả thiên kim và chân thiên kim tráo đổi.”
Nghĩ đến những dày vò Giang Vãn Ninh từng chịu đựng, Thẩm Mặc Bạch đầy vẻ thương xót, “Ninh Ninh, để nàng chịu khổ .”
“Chuyện qua . Ta từng Cha nương , lúc Lâm Giao Giao còn ở Giang gia, dường như nàng khả năng đồ vật biến mất.”
Thẩm Mặc Bạch cau mày suy tư, “Vậy lương thực bỗng dưng biến mất, chẳng lẽ Lâm Giao Giao cũng sở hữu một Càn Khôn Đại như ?”
Giang Vãn Ninh gật đầu.
“Ta nghĩ là như thế.”
Giang Vãn Ninh thế giới họ đang sống chính là cuốn thoại bản mà họ nhắc tới, vì điều đó sẽ khiến họ kinh hãi và khó tin hơn cả việc sở hữu gian, nên nàng tùy tiện bịa một lý do.
Thẩm Mặc Bạch vui mừng vì Giang Vãn Ninh mật bảo trong tay.
nghĩ đến việc Giang Vãn Ninh đến nơi nguy hiểm nhất lúc , vẫn thấy yên lòng.
“Ninh Ninh, nàng thực sự quyết tâm Phong Lăng Quan ?”
“Ừm. Ta nỡ để chốn dung mà khó khăn lắm mới gây dựng chịu thêm một tai ương nữa. Ta nỡ để nhà xưởng và Ninh Hương Cư ở Kim Lăng thành khác chiếm đoạt và hủy hoại.”
Thẩm Mặc Bạch thở dài.
“Ninh Ninh, nếu nàng cố chấp , sẽ cùng nàng.”
“Chuyện ...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-227.html.]
“Ninh Ninh, đồng ý để nàng , nhưng nàng từ chối việc ở bên cạnh nàng.”
“Cơ thể của ?”
“Yên tâm , từ khi Vĩ Thần Y giải độc cho , cơ thể . Hơn nữa, còn Cơ quan thuật, đây nghĩ những thứ chế tạo tiện vận chuyển lượng lớn chiến trường, thể mượn gian của Ninh Ninh, để những thứ bỗng dưng xuất hiện, đ.á.n.h ngoại bang một trận trở tay kịp.”
Biết chuyện thể chậm trễ.
Giang Vãn Ninh: “Được, chúng thu xếp một chút sẽ lên đường ngay.”
“Tốt!”
Hai nán lâu, lập tức rời khỏi gian.
Nghĩ đến lương thảo cần mang theo, Thẩm Mặc Bạch dẫn Giang Vãn Ninh tới kho lương và kho quân khí.
Nhìn kho lương thực đầy ắp cùng vũ khí chuẩn thu hết, biến mất dấu vết.
Thẩm Mặc Bạch mà vẫn thấy khó tin.
“Ninh Ninh, nàng thật sự quá lợi hại.”
“Vậy chần chừ nữa, về từ biệt Cha nương, chuẩn đồ đạc lên đường .”
“Được!”
Rời khỏi biệt viện của Thẩm Mặc Bạch, Giang Vãn Ninh thẳng đến Ninh Hương Cư.
Tìm thấy Giang Lâm Xuyên và Đổng Xuân Mai.
Giang Vãn Ninh trực tiếp cho hai ý định của nàng.
Đổng Xuân Mai xong, liền lắc đầu từ chối, “Ninh Ninh, con là con gái, , đường sá xa xôi, chúng khó khăn lắm mới từ bên lánh nạn tới đây, giờ con về đường cũ, điều nương thể yên tâm. nương cùng cha con , như đường còn trông nom.”
Giang Vãn Ninh lắc đầu, “Cha nương, đây lánh nạn thì cần đông, nhưng thì , càng ít càng .”
“ chỉ con và tiểu Thẩm , điều nương thể yên tâm.”
“nương, yên tâm, con gian, khả năng tự bảo vệ.”
“Vậy tiểu Thẩm... cũng cùng con ?”
“ !”
“Ôi chao, chuyện đến đột ngột như chứ.”
Nghe tin con gái sắp , Đổng Xuân Mai cuống quýt luống cuống .
Giang Lâm Xuyên thì trấn tĩnh hơn nhiều, nhưng giờ phút cũng vô cùng lo lắng.
Ông cũng con gái là chủ kiến, chuyện nàng quyết định thì ngay cả cha ruột cũng thể ngăn cản.
“Ninh Ninh, con nhất định cẩn thận, các vật phẩm trong gian khi cần dùng thì ngàn vạn đừng tiếc, chớ nên nỡ.”
“Cha yên tâm!”
“Vậy , chuẩn đồ dùng đường cho con.”
“Đa tạ cha.”
Giang Lâm Xuyên , Đổng Xuân Mai tiến lên ôm chặt Giang Vãn Ninh lòng.
Nước mắt trong mắt ngừng tuôn rơi.
“Ô ô ... Ninh Ninh, con xem đây là chuyện gì chứ, chúng khó khăn lắm mới định ở Kim Lăng thành, còn xảy chuyện .”
Giang Vãn Ninh dùng tay vỗ nhẹ lưng Đổng Xuân Mai, “nương, yên tâm, con sẽ . Đợi chuyện giải quyết xong, chúng đều thể an an sống ở Kim Lăng thành.
Kim Lăng thành vẫn .”
“Ai!”
Đổng Xuân Mai thở dài một .
“Lần ngoài, Cha nương bên cạnh trông nom, con tự khổ , nên ăn cứ ăn, nên uống cứ uống, dẫu cấp bách nhưng hành trình cũng chú ý nghỉ ngơi, rõ ?”
Đổng Xuân Mai lải nhải, nhiều lời với Giang Vãn Ninh, chỉ sợ Giang Vãn Ninh chịu ấm ức, tự chăm sóc cho bản .
Với những lời tuy vụn vặt nhưng đầy ấm áp , Giang Vãn Ninh cảm thấy trong lòng thật dễ chịu, nàng dụi trán má Đổng Xuân Mai, “nương, yên tâm, con nhất định sẽ tự chăm sóc thật .”