Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-11-17 02:02:39
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi xác nhận quan hệ nam nữ bằng hữu, dù bận rộn đến mấy, hai cũng sẽ ăn cơm cùng buổi trưa.

Đường đường chính chính mà chơi trò “mối tình ngầm.”

Đổng Xuân Mai thấy con gái vui vẻ xách thực hạp ngoài, trêu chọc : “Lão Giang, xem con gái chúng gần đây bình thường .”

“Có gì mà bình thường!”

“Con gái chúng đây chẳng bao giờ để ý mặc quần áo nào , bây giờ ngoài chọn y phục cũng mất nửa ngày, gần đây đặt thêm mấy bộ hạ y mùa hè, hơn nữa còn chọn màu sắc tươi tắn để may.

Ngoài còn tiệm trang sức đồ mới, hôm nay cửa còn kẻ mày thoa son môi.

Chàng xem bình thường bình thường!”

“Con gái lớn , thích chẳng lẽ thường ? Nàng nghĩ nhiều .”

Đổng Xuân Mai lẩm bẩm:

“Là nghĩ nhiều ? Không, chỉ cảm thấy bình thường.”

“Yên tâm , con gái tính toán riêng của nó.”

Đổng Xuân Mai khẽ thở dài.

Haiz!

Con gái lớn , giữ nữa!

lầu bóng dáng Giang Vãn Ninh khuất dần, mới :

, con bé từng khiến chúng lo lắng.”

Bên , Giang Vãn Ninh quen đường tới biệt viện của Thẩm Mặc Bạch.

Thẩm Mặc Bạch sớm chờ sẵn ở cổng biệt viện. Vừa thấy Giang Vãn Ninh đến, vui mừng vội vàng tiến lên đón lấy thực hạp trong tay nàng, “Ninh Ninh, nàng đến .”

“Ừm, đói .”

Thẩm Mặc Bạch lắc đầu, “Không đói.”

Nhận lấy thực hạp, cảm nhận trọng lượng, hề nhẹ, Thẩm Mặc Bạch chút xót xa.

“Sao xách nặng như , sẽ bảo Lai Phúc giúp nàng xách.”

“Không cần, xách .”

Bây giờ qua tháng tư, khí trời ấm lên, cởi bỏ bộ đồ đông nặng nề, Giang Vãn Ninh sắp tròn mười sáu, hình thon dài, hôm nay nàng mặc một bộ váy dài màu hồng phấn, trông như một nụ hoa chớm nở, xinh rực rỡ.

Thẩm Mặc Bạch thu vẻ kinh ngạc trong mắt.

Chàng bước cửa và sát theo bước chân Giang Vãn Ninh.

“Ninh Ninh, nàng ngày nào cũng chạy, mệt ? Hay là nàng cần chạy xa thế nữa, sẽ tới Ninh Hương Cư, dùng bữa cùng nàng.”

Giang Vãn Ninh liên tục xua tay.

“Không, cần . Dù cũng quá xa, tới là .”

Nhắc tới chuyện , Giang Vãn Ninh luôn cảm thấy, khi hai xác nhận mối quan hệ nam nữ bằng hữu, việc gặp gỡ Giang Lâm Xuyên và Đổng Xuân Mai mang một ý nghĩa khác biệt.

Bởi , mấy Thẩm Mặc Bạch đề nghị tới Ninh Hương Cư đều Giang Vãn Ninh từ chối.

Lấy thức ăn trong hộp cơm , Giang Vãn Ninh chỉ một chiếc đĩa.

“Mau, nếm thử món , đây là món mới do Ninh Hương Cư nghiên cứu , gọi là Quan Âm Đậu Phụ.”

“Quan Âm Đậu Phụ?”

Thấy miếng đậu phụ xanh biếc cắt thành từng khối nhỏ mặt, Thẩm Mặc Bạch liền hứng thú.

Quan Âm Đậu Phụ thêm nước cốt tỏi và ớt kê, ăn sảng khoái đậm đà hương vị.

Vì Giang Vãn Ninh thích ăn cay, nên Thẩm Mặc Bạch vốn quen ăn ớt giờ đây cũng thể nếm một chút cay nồng.

Mang theo mùi thơm độc đáo của cỏ cây lá, Thẩm Mặc Bạch ăn một miếng ăn thêm vài miếng.

Chàng tán thưởng, “Ngon.”

“Phải đó, cũng thấy ngon. Quan Âm Đậu Phụ của Ninh Hương Cư mắt cháy hàng ngay lập tức. May là nhanh tay, nếu thì chút cũng còn.”

Thẩm Mặc Bạch mỉm đầy dịu dàng.

“Vậy cảm tạ Ninh Ninh, bằng những thức ăn tươi mới đều nếm.”

“Hắc hắc, đó là đương nhiên!”

Bây giờ tới Ninh Hương Cư dùng bữa, đều đặt lâu, mà thỉnh thoảng quán tung món ăn mới, khiến những thích ăn uống trong thành đều treo khẩu vị đến nỗi thèm nhỏ dãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-226.html.]

Hai vui vẻ dùng bữa xong, Thẩm Mặc Bạch tiếp tục xử lý công việc. Chàng một phong thư đưa lên, mày lập tức nhíu chặt.

Giang Vãn Ninh hiếm khi thấy Thẩm Mặc Bạch như , nàng vội vàng hỏi: “Có xảy chuyện gì ?”

Thẩm Mặc Bạch bao giờ giấu giếm Giang Vãn Ninh chuyện của , đưa thư cho Giang Vãn Ninh, “Ninh Ninh, nàng xem.”

Giang Vãn Ninh nhận lấy thư, liếc mắt mười hàng chữ.

Đọc xong, đôi mắt của nàng cũng mở lớn.

“Chàng quân lương triều đình đưa cho Phong Lăng Quan, vốn chuyển đến nơi, nhưng một đêm biến mất chút dấu vết? Mà Tần Chiêu vì quân lương biến mất ngay mí mắt , Thẩm Mặc Đình trách phạt tội nhiễu loạn quân tâm, giám thủ tự đạo, trông coi chu , đ.á.n.h Tần Chiêu ba mươi đại bản.

Nếu vì chiến sự tiếp diễn, cùng với lời cầu xin của các lão tướng, e rằng Tần Chiêu mất mạng ?”

!”

Giang Vãn Ninh cau mày.

“Thẩm Mặc Đình e là cố ý kiếm chuyện với Tần Chiêu, công báo tư thù.

Lúc chúng đường lánh nạn, hẳn cũng quen Tần Chiêu chứ.

Khi chúng cứu từ Phong Lăng Quan , chính là Thẩm Mặc Đình giam giữ. Lúc đó cứu , chỉ còn thoi thóp một , kinh mạch đứt đoạn, võ công cũng phế bỏ.”

Trong mắt Thẩm Mặc Bạch dấy lên một cơn bão tố.

“Ta cũng ngờ, ngoại bang sắp đ.á.n.h Trung Nguyên, mà Thẩm Mặc Đình vẫn còn lòng tiểu nhân như .”

“Quan trọng là bây giờ Phong Lăng Quan đang thiếu lương thực, e rằng họ thể cầm cự bao lâu.

Thẩm Mặc Đình còn đích hạ lệnh, vì lương thực là do Tần Chiêu tự mất, nên bắt Tần Chiêu tự giải quyết lương thảo thất lạc đó.”

Đợi ngoại bang đ.á.n.h Trung Nguyên, khi sẽ nhiều lưu dân mất nhà cửa, nơi nương tựa hơn nữa.

Tuy giờ đây Kim Lăng trông vẻ yên , nhưng một khi Phong Lăng Quan phá, Kim Lăng cũng khó lòng tránh khỏi tai họa.

Nàng thể để chốn nương mà họ khó khăn lắm mới tạo dựng chịu thêm một tai ương nữa.

Nghĩ đến lương thực trữ đầy trong gian của , Giang Vãn Ninh quyết định.

“Tai họa của Phong Lăng Quan chuyện nhỏ, chuẩn đích một chuyến, đưa lương thảo tới.”

Thấy Giang Vãn Ninh phẫn nộ, Thẩm Mặc Bạch nóng ruột, “Ninh Ninh, nàng đừng vội, bên cũng đang tìm cách .”

“Chàng sắp xếp đưa quân lương, mục tiêu quá lớn, chỉ cần một , là thể đưa tới quân lương cho hàng vạn binh sĩ.”

“Nàng một ? Điều đó !”

Thẩm Mặc Bạch dù nghĩ thế nào cũng thể hiểu nổi, một nữ tử yếu ớt như Giang Vãn Ninh thể mang theo vô gánh lương thảo.

Tình thế cấp bách, Giang Vãn Ninh cũng kịp nghĩ nhiều nữa.

Đến Đại Uyên quốc lâu, từ lúc lánh nạn tới khi lập nghiệp ở Sa Thạch thôn, nàng mới nhàn rỗi đôi ba ngày.

Vậy mà Lâm Giao Giao và Thẩm Mặc Đình bắt đầu giở trò.

Hai giải quyết, nàng khó lòng ngủ yên giấc.

Hơn nữa, nàng giờ Lâm Giao Giao hiện tại e là, hồn đổi cốt.

Đã đến lúc nàng tính tổng sổ sách.

Kim Lăng thành bây giờ xây dựng nhà xưởng, Ninh Hương Cư cũng ngày một ăn phát đạt, còn chuẩn mở thêm chi nhánh. Sau khi Thẩm Mặc Bạch tới, cũng tăng cường huấn luyện binh lính, Kim Lăng thành phòng thủ nghiêm ngặt.

Vì ăn uống đầy đủ, cuộc sống hơn, binh lính cứ cách vài ngày thịt ăn, họ đều trân trọng cuộc sống hiện tại, tự nhiên việc đều tận tâm.

Nghĩ đến đây, Giang Vãn Ninh nắm lấy tay Thẩm Mặc Bạch, “Mặc Bạch, dẫn đến một nơi, chớ nên kinh hãi.”

Giang Vãn Ninh thần sắc nghiêm túc, Thẩm Mặc Bạch cũng lập tức chỉnh đốn .

“Ninh Ninh, nàng yên tâm, .”

“Ừm!”

Giang Vãn Ninh chỉ cần một ý niệm, hai xuất hiện trong gian.

Ban đầu, gian của Giang Vãn Ninh ngoại trừ nàng thì thể đưa khác .

Từ khi đến Kim Lăng thành, nàng bất ngờ phát hiện gian nâng cấp, thể đưa sống .

Hiện tại, Thẩm Mặc Bạch đưa gian, thấy nơi đây tự thành một phương thế giới, tràn ngập sự thể tin nổi.

Xa xa trâu, dê, đồng cỏ, ngựa, gà, vịt, và các loại nông sản trồng trọt đều phát triển .

lúc một đợt khoai lang chín, Giang Vãn Ninh phất tay, khoai lang đất như thể thi pháp, tự động thu hoạch dây khoai, đào củ khoai , tự động phân loại một nhà kho lớn bên cạnh.

Cả loạt hành động diễn , Thẩm Mặc Bạch tự nhận là kiến thức rộng rãi, giờ phút cũng kinh hãi đến nỗi lâu thể hồn.

 

Loading...