Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-11-15 12:05:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tần Chiêu, đừng manh động!" Giang Vãn Ninh hô một tiếng, trái tim đang sôi sục của Tần Chiêu lập tức trấn tĩnh, mím môi trở .

"Ta chuyện với , là cảnh báo . Ta sợ dính líu đến bọn thổ phỉ sẽ mang họa diệt đến cho thôn xóm. Ta cũng hỏi rõ ràng, bọn chúng liên quan đến Lý Điền Sinh ở Hạnh Hoa Ổ."

"Lý Điền Sinh?"

"Chẳng Lý Điền Sinh hiện giờ vẫn đang nhốt trong đại lao ?"

"Chắc là nhà Lý Điền Sinh ghi hận Ninh Ninh, nên mới..."

Trương Thanh Sơn bước lên một bước, đầy vẻ áy náy: "Xin , đều là do liên lụy đến Ninh nha đầu."

Giang Vãn Ninh lắc đầu: "Đây của ngươi."

"Tuy nhiên, nhà họ Lý ở Hạnh Hoa Ổ, chúng cũng thể dễ dàng bỏ qua."

"Người nhà họ Lý dễ giải quyết, tạm thời đến. Mấy tên thổ phỉ ngoài hôm nay thấy trở về, e rằng gây sự chú ý cho bọn thổ phỉ."

Bọn thổ phỉ vốn cay nghiệt thù dai, e rằng chúng nhắm họ . Trương Lý Chính run rẩy dữ dội: "Vậy... đây? Người nhà họ Lý quả thật loại lành gì."

"Không sợ. Nếu bọn thổ phỉ dám múa rìu qua mắt thợ mặt , thì chúng sẽ đ.á.n.h úp, khiến chúng kịp trở tay."

Thấy mắt Giang Vãn Ninh sáng rực, hăm hở thử, m.á.u trong Đổng Gia Cường mấy đều sôi lên. Nói thật, đường tị nạn tuy nguy hiểm nhưng cũng kích thích.

Nói về hang ổ thổ phỉ, bọn họ cũng từng đặt chân đến. Đổng Gia Hữu vẻ mặt hưng phấn: "Vậy ý của Ninh Ninh là gì?"

là đêm nay chúng sẽ lên núi, phá tan hang ổ thổ phỉ. Thay vì chờ đợi bọn chúng thể đến báo thù, ngày ngày lo sợ, chi bằng chúng tiên hạ thủ vi cường ( tay )."

"Cái gì?"

"Rầm!" Trương Lý Chính sợ hãi đến mức ngã lăn từ ghế xuống đất.

"Ngươi... ngươi gì? Ngươi định gì?"

"Ta đ.á.n.h lén, cướp sạch thổ phỉ."

Trương Lý Chính nuốt khan một ngụm nước bọt, Giang Vãn Ninh như thể quen nàng. Lại thản nhiên chuyện cướp sạch thổ phỉ. Từ đến nay chỉ thổ phỉ cướp bóc khác, đến chỗ hóa cướp ngược thổ phỉ?

"Ngươi nghiêm túc ?"

"Dĩ nhiên!"

Trương Lý Chính run rẩy bò dậy từ đất, ánh mắt đầy kinh hãi. "Không thể , thể ! Bọn thổ phỉ đó đều đao lớn, chúng g.i.ế.c chớp mắt, là chỉ nước chịu c.h.ế.t thôi."

"Yên tâm , Trương Lý Chính. Suốt đường chúng tị nạn đến giờ, từng đặt chân hang ổ thổ phỉ. Đao lớn, ai chỉ thổ phỉ mới ?"

"Các ngươi từng hang ổ thổ phỉ ?" Trương Lý Chính sặc nước bọt ngay trong cổ họng.

Hắn quên mất, những thể tị nạn xa đến , thể là thường .

"Vậy... cũng thể . Quá nguy hiểm."

"Trương Lý Chính, cứ yên tâm."

Trương Thanh Sơn thấy Giang Vãn Ninh và những khác bắt đầu bàn bạc thế nào để đột phá hang ổ thổ phỉ, c.ắ.n răng : "Ta cũng theo."

"Con trai, con ..."

Trương Thanh Sơn ánh mắt kiên định. "Cha, con nhất định . Ninh nha đầu gặp chuyện , thể liên quan đến con. Nếu vì con, nàng nhắm đến. Mạng sống của chúng đều là do Ninh nha đầu và họ cứu về, tuyệt đối thể vong ân bội nghĩa."

Trương Lý Chính thở dài. "Con sai. Vậy các con hết sức chú ý an ."

"Cha cứ yên tâm!"

Thấy Giang Vãn Ninh và họ bàn bạc sôi nổi, chủ động lên tiếng: "Để lên Nha Tước Sơn, phía núi một con đường nhỏ, thường , sẽ dẫn các ngươi ."

Mắt Giang Vãn Ninh sáng lên: " là buồn ngủ thì gặp ngay chiếu gối."

Trương Thanh Sơn khổ: "Bọn thổ phỉ Nha Tước Sơn lớn mạnh từ hơn một năm . Trước chúng vẫn thể lên đó chặt củi, bắt gà rừng, đào rau dại, nhưng từ khi kẻ võ công đến, chúng thấy là g.i.ế.c. Chúng dám qua đó nữa, nên Sa Thạch Thôn mới suýt đẩy đường cùng."

đ.á.n.h lén, quá đông cũng tiện. Cuối cùng, Giang Vãn Ninh, Tần Chiêu, Trương Thanh Sơn, Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu chuẩn lên núi.

Những lên núi đều Giang Vãn Ninh phát cho một quả lựu đạn. Nàng nhấn mạnh nhấn mạnh :

"Cái vật , cái vòng kéo đừng động lung tung. Lên núi lệnh của ."

Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu vô cùng kích động. Không thứ Giang Vãn Ninh lấy từ , nhưng nó thực sự lợi hại. Trên đường tị nạn, họ từng thấy qua. Hôm nay bản cũng tự tay sử dụng, sự kích động trong lòng thể kiềm chế.

"Yên tâm , Ninh Ninh, chúng sẽ lệnh ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-179.html.]

Chọn xong lên núi, Giang Vãn Ninh còn lén lấy một thùng lớn l.ự.u đ.ạ.n đưa cho Giang Lâm Xuyên. Ngoài còn một khẩu s.ú.n.g lục, vài bình xịt chống sói ( cay) và mấy cây dùi cui điện.

"Cha, trấn giữ ở Sa Thạch Thôn. Nếu biến, cũng cần khách khí."

"Ta , cẩn thận."

Trời tối, ngay. May mắn là đêm nay trăng sáng, con đường lên Nha Tước Sơn ở sườn núi phía , ánh trăng chính là công cụ chiếu sáng nhất.

Tuy nhiên, để tiện đường, họ vẫn đốt một cây đuốc nhỏ. Trương Thanh Sơn : "Các ngươi yên tâm, con đường nhỏ phía núi thể khó , nhưng vì ở mặt , nên dù là thổ phỉ núi cũng khó mà phát hiện ."

"Vậy chúng nhanh thôi."

Tầm ban đêm dù cũng bằng ban ngày. Mấy lên núi đến thở hồng hộc, bộ gần hai canh giờ mới mò đến phía hang ổ sơn phỉ.

Trương Thanh Sơn chỉ một vách núi dốc .

"Trên đó chính là cứ điểm của thổ phỉ."

Đổng Gia Cường ngây .

"Ngươi vách núi ? Dốc thế , chúng lên ? Khó khăn lắm mới bộ mấy canh giờ, chẳng lẽ về đường cũ?" Vách núi dốc quả thực hiểm trở.

"Con đường nhỏ bên cạnh thể thẳng cổng lớn của sơn phỉ, nhưng lén , nhiều canh gác, chúng ."

"Sao đó ngươi ?"

Giang Vãn Ninh cắt ngang lời hai : "Thôi . Vách núi , thể lên."

Nói xong, Giang Vãn Ninh khẽ "vút" một tiếng, từ cổ tay nàng b.ắ.n một cánh tay áo, lộ một chiếc móc năm ngón tay. Thân hình nàng linh hoạt trèo lên phía .

"Ninh Ninh!"

Tốc độ của Giang Vãn Ninh quá nhanh, Tần Chiêu còn kịp phản ứng thì nàng trèo lên .

dám kêu lớn, c.ắ.n răng, một tay bám một cọng dây leo bên cạnh, thể nhẹ nhàng trèo lên theo.

Trương Thanh Sơn mà mắt tròn xoe. Khá lắm! Hóa đều là những võ công cả. Hèn chi dễ dàng đến chuyện đột kích hang ổ thổ phỉ như .

Tần Chiêu trèo nhanh chóng, cả hai lượt lên tới đỉnh vách núi.

Ngoại trừ những kẻ canh gác, tất cả trong sơn trại buổi tối đều say giấc. Vỏn vẹn vài tên đang gà gật.

Giang Vãn Ninh ném làn khói mê trong tay xuống đất. Mấy tên canh gác lập tức ‘phịch’ một tiếng ngã lăn .

“Bịt kín miệng mũi, cẩn thận trúng mê yên.”

“Được.”

Nàng đưa cho Tần Chiêu thêm vài gói mê yên, “Ngươi đằng , đằng .”

“Ninh Ninh, nàng cẩn thận.”

“Được.”

Cả hai tách hành động, nhanh đó tất cả trong sơn trại đều mê man bất tỉnh.

Người trong sơn trại ít, tổng cộng chừng ba mươi .

Thấy những kẻ đang la liệt đất, Giang Vãn Ninh tìm thấy dây thừng trong trại, “Cứ trói hết chúng , kẻo lát nữa phiền phức.”

“Để cho.”

“Được.”

Trong lúc Tần Chiêu đang trói , Giang Vãn Ninh dạo một vòng quanh trại. Không thu hoạch gì nhiều.

Ngoại trừ vài con trâu, vài con lừa, chỉ còn mấy túi lương thực lớn. Còn một ít cung tiễn, ngược thì cuốc xẻng nông cụ ít.

Nàng vốn nghĩ đến cướp một ổ sơn phỉ thì ít nhất cũng vớt vát chút gì. Xem lúc nào vận may cũng đến thế, vớt đồ .

Ngay lúc nàng đang ngẩn , chợt tiếng đ.á.n.h từ bên ngoài trại vọng . Trong lòng nàng giật kinh hãi.

Chẳng tất cả đều đ.á.n.h ngất ? Sao còn đ.á.n.h ?

Nàng vội vàng bước ngoài, quả nhiên thấy một đang chiến đấu với Tần Chiêu.

đ.á.n.h qua đ.á.n.h , bỗng nhiên một hét lớn.

“Tần tướng quân, là ngài ?”

 

Loading...