Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:31:22
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai xem xong mầm khoai lang, về.
Giang Lâm Xuyên :
“Trong nghi thức khởi công xây nhà, cần một con gà trống để trừ tà.”
Giang Vãn Ninh đầu tiên xây nhà còn cần một con gà trống, nàng do dự gật đầu.
“Được, mai Đào Hoa Trấn mua một con, lô gạch xanh đầu tiên đặt với Nghiêm Chưởng Quầy chắc cũng lò, xem tiến độ luôn.”
“Thế thì quá!”
Sáng hôm , Giang Vãn Ninh ăn xong bữa sáng do Giang Lâm Xuyên nấu, mới thong thả Đào Hoa Trấn.
Cuộc sống định bây giờ so với lúc chạy nạn thoải mái hơn nhiều.
Đến sân của Nghiêm Chưởng Quầy, Nghiêm Chưởng Quầy đang chỉ đạo công nhân chất gạch xanh nung xong lên xe.
Thấy Giang Vãn Ninh đến, Nghiêm Chưởng Quầy vội vàng tới, nhiệt tình: “Giang cô nương, cô đến đây, gạch xong , đang chuẩn đưa tới cho cô đây.”
Giang Vãn Ninh :
“Không là sắp khởi công , cha bảo tới mua một con gà trống.”
“Ồ, thế thì mua, mua.”
Gà trống trong nông thôn, khi lễ khởi công xây nhà chú trọng, tương truyền nó thể trừ tà, bảo vệ gia trạch bình an.
“À , ngài còn thể giới thiệu thợ mộc cho , hôm nay ngài rảnh ?”
“Có chứ!”
“Vậy đa tạ Nghiêm Chưởng Quầy, nhưng Đào Hoa Trấn của chúng chắc cũng chỗ bán gia cụ nhỉ.”
“Có, chứ, dẫn cô , Đào Hoa Trấn đối với như nhà , quen thuộc lắm.”
Hai trấn, thẳng tiến tới một cửa hàng bán gia cụ.
Nơi trông cũng nhỏ.
Bàn ghế, tủ, bàn đều .
Giang Vãn Ninh xem xét, chút thất vọng, những kiểu dáng quá cũ kỹ, bày những gia cụ như trong nhà thật sự hợp thẩm mỹ của nàng.
Nàng chỉ một chiếc ghế đẩu bình thường, hầu như bất kỳ trang trí nào, hỏi: “Chưởng Quầy, cái bao nhiêu tiền.”
“Hai trăm văn!”
“Hai trăm văn?”
Giang Vãn Ninh kinh ngạc thốt lên, nàng nghĩ nhiều nhất cũng chỉ mấy chục văn, mà một chiếc ghế đẩu bình thường như đắt đến thế ?
Tới hai trăm văn!
Hai trăm văn thể mua hai trăm cái bánh màn thầu cám gạo .
Thảo nào trong các gia đình bình thường, hiếm khi thấy gia cụ. Ghế của nhiều chỉ là một khúc gỗ, hoặc là tự tạm bợ.
Chỉ một chiếc ghế đẩu mấy trăm văn, thì đừng đến những chiếc tủ gia cụ khác.
Kỳ thực cũng trách Giang Vãn Ninh ngạc nhiên, thợ mộc thời cổ đại là thợ thủ công lành nghề, sẽ dễ dàng truyền nghề ngoài, cũng dây chuyền sản xuất như xã hội hiện đại, đương nhiên đối với dân thường, đây thuộc về hàng xa xỉ phẩm.
Giang Vãn Ninh gọi Nghiêm Chưởng Quầy: “Còn chỗ nào khác bán gia cụ .”
“Có!”
So sánh hàng hóa giữa ba nhà là chuyện bình thường, Nghiêm Chưởng Quầy cũng thấy phiền phức, dẫn Giang Vãn Ninh đến vài cửa hàng bán gia cụ khác.
xem đến cuối cùng, Giang Vãn Ninh vẫn hứng thú.
Nàng rút kết luận, gia cụ đắt, và đều hợp thẩm mỹ của nàng.
Gia cụ trông nặng nề, mắt, nàng thực sự thể chấp nhận .
Nghiêm Chưởng Quầy bên cạnh Giang Vãn Ninh, hiểu ý nàng: “Giang cô nương, cô vẫn ưng ý ? Mấy cửa hàng bán gia cụ chúng xem đều là tay nghề , còn chỗ nào khác nữa .”
Lòng Giang Vãn Ninh chợt chùng xuống: “Trong trấn còn thợ mộc nào tài giỏi ? Ta bản vẽ trong tay, thể để đóng, nhưng xem đồ trong các cửa hàng , ước chừng họ thứ .”
Lúc Nghiêm Chưởng Quầy mới hiểu, là nàng ưng ý một món nào cả, ông suy nghĩ một lát, liền : “Thợ mộc tài giỏi thì một , nhưng lâu nghề, hơn nữa tính tình cổ quái, thể mời , thành bại xem bản lĩnh của cô nương.”
“Phiền ngài dẫn qua đó.”
“Không thành vấn đề!”
“Đa tạ Nghiêm Chưởng Quầy!”
“Không cần khách khí.”
Giang Vãn Ninh theo Nghiêm Chưởng Quầy một con hẻm nhỏ, loanh quanh hồi lâu mới đến nơi.
Con hẻm chật hẹp, nhưng hết là một sân viện rộng rãi, phía còn trồng một mảnh đất rau lớn. Một lão già râu bạc đang ghế bành gốc cây hóng mát.
Nhìn dáng vẻ giống thợ mộc, trái trông như một ẩn sĩ.
Nghiêm Chưởng Quầy bước tới, cung kính hành lễ, mới lên tiếng: “Trang Lão?”
Người đối diện hề phản ứng. Nghiêm Chưởng Quầy tiến lên, gỡ chiếc quạt lá gói bánh ú đang che mặt lão già , nở nụ tươi tắn kề sát .
“Trang Lão, đưa khách đến cho .”
Vị gọi là Trang Lão thậm chí mở mắt, lười biếng : “Không là đồ nữa ? Đến đây gì.”
Nụ mặt Nghiêm Chưởng Quầy đổi: “Lần chắc đồ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-162.html.]
Trang Lão nheo mắt, chỉ hé mở một bên, thấy mặt là một nữ oa còn trẻ, lập tức nhắm mắt .
“Đi , .”
Y cầm quạt phẩy phẩy tay.
Quả là một lão già quái gở.
Nghiêm Chưởng Quầy chút bất đắc dĩ, hạ giọng: “Trang Lão là một thợ mộc nổi tiếng, chỉ là y chán những đồ nội thất bình thường, thấy ý nghĩa gì nên nữa. Hơn nữa, giá thành y cực kỳ đắt, thường mua nổi. Nghe từng giá ngàn vàng mà vẫn lay động Trang Lão. Vốn dĩ đồ nội thất đắt , nên ban đầu mới tiến cử cho cô nương.”
Thì là như .
Giang Vãn Ninh đến bên cạnh Trang Lão, trong lòng chủ ý.
Nàng mượn tay áo che chắn, lấy từ gian một bản vẽ, cố ý khoa trương : “Ôi chao, đồ án thường e là . Ta đoán chừng Trang Lão lẽ cũng , nên tìm khác .”
Trang Lão đang giả vờ ngủ, rõ ràng lời đối thoại của hai .
Tên tiểu tử Nghiêm , cô gái đồ án?
Còn món đồ nội thất mà y ?
Hừ!
Nói đùa gì , đời còn đồ nội thất nào mà y ?
Y lập tức quăng chiếc quạt đang đắp mặt , giận dữ phồng má, bộ râu hai bên dường như dựng lên.
“Ta xem rốt cuộc là đồ án gì mà . Cô nương quả nhiên trời cao đất rộng.”
Lão già trông vẻ tóc râu bạc trắng, nhưng chân cẳng nhanh nhẹn vô cùng, một bước lao đến bên cạnh Nghiêm Chưởng Quầy, xòe tay .
“Đồ án ?”
Giang Vãn Ninh đưa đồ án đến bên cạnh Trang Lão: “Trang Lão, đồ án ở đây ạ!”
Trang Lão giận phừng phừng.
“Hừ! Đưa đây!”
“Đây ạ!”
Giang Vãn Ninh mỉm đưa đồ án cho Trang Lão.
Ban đầu Trang Lão còn lơ đãng, ngay đó miệng lẩm bẩm ngừng.
Sau đó nữa, y càng trợn to hai mắt.
Y cầm đồ án trong sân, xoay vòng tròn, một lúc lâu mới vang lên tiếng ha hả của y.
“Tuyệt diệu! Quả nhiên là tuyệt diệu, hóa chiếc tủ còn thể thiết kế như thế, nghĩ cơ chứ.”
Trang Lão từ thái độ lơ đãng lúc , giờ chuyển sang trạng thái hưng phấn tột độ.
Mặt y đỏ bừng, hiển nhiên là vô cùng cao hứng.
Y xông đến bên cạnh Giang Vãn Ninh: “Nữ oa, ngươi đồ án từ ? Có thể tiến cử cho lão hủ , lão phu nhất định sẽ hậu tạ thật nhiều.”
Chiếc tủ mà Giang Vãn Ninh đưa cho Trang Lão, kỳ thực nên tính là một chiếc két sắt, hẳn là đồ nội thất, nhưng là một chiếc két sắt ẩn mang dáng vẻ của một chiếc tủ.
Đồ án việc tinh xảo, thường căn bản thể phát hiện bên trong còn tồn tại một chiếc két sắt thể cất trữ đồ vật.
Đây cũng là thứ mà kiếp khi nhiệm vụ, nàng tình cờ phát hiện nghiên cứu.
Giang Vãn Ninh : “Trang Lão, đây là đồ án do chính vẽ khi rảnh rỗi.”
“Ngươi vẽ?”
Trang Lão vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng là tin.
“Làm thể, ngươi chỉ là một nữ oa.”
Loại nghề thủ công , thông thường sẽ truyền cho nữ nhân , huống chi Giang Vãn Ninh còn trẻ như , thể vẽ đồ án xuất sắc đến thế.
Giang Vãn Ninh phản bác, mà : “Người giấy bút ? Ta thể vẽ cho xem ngay tại chỗ.”
Nghe Giang Vãn Ninh là nàng vẽ, Trang Lão kích động, giờ phi như bay phòng lấy giấy bút.
Y để một câu: “Đợi !”
Quay , Trang Lão đưa giấy bút tay Giang Vãn Ninh.
Lần Giang Vãn Ninh vẽ một chiếc bàn trang điểm, từ lúc đặt bút đến lúc kết thúc, Trang Lão xem mà mắt chớp.
Đợi đến khi nét cuối cùng thành, Trang Lão như ngừng thở.
Y cầm bản vẽ Giang Vãn Ninh vẽ xong, xem xét tỉ mỉ nửa ngày, liên tục ba chữ "Hảo!".
“Hảo hảo hảo! Không ngờ thể thấy đồ án thế trong đời , c.h.ế.t cũng hối tiếc!”
Nghiêm Chưởng Quầy một bên cũng kinh ngạc. Trước đó nghĩ Giang Vãn Ninh thể đồ án , nhưng ngờ nàng lợi hại đến thế, đồ án nàng còn thể vẽ tại chỗ, còn Trang Lão coi trọng.
Quả nhiên là thâm tàng bất lộ!
Trang Lão kích động cầm đồ án, hận thể hôn lên đó hai cái, Giang Vãn Ninh thấy mà bật .
Trang Lão đúng là một “bảo bối sống” .
“Vậy Trang Lão, thể giúp đồ nội thất ?”
Lúc , Trang Lão Giang Vãn Ninh như thấy bảo bối, hai mắt phát sáng.
“Được, nhất định . Ngươi chỉ cần cung cấp vật liệu, miễn phí cho ngươi, lấy thù lao. Lão già cả ngày cũng buồn chán quá đỗi. Đương nhiên ngươi yên tâm, đồ án của ngươi tuyệt đối tiết lộ ngoài.”