Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:30:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảnh khắc Từ Tiểu Hổ nhào tới, Giang Vãn Ninh nghiêng , nhằm thẳng Từ Tiểu Hổ tung một cú đá mạnh.

Từ Tiểu Hổ đá bay thẳng ngoài, đập mạnh xuống tuyết tạo thành một cái hố sâu.

Ngay đó là tiếng kêu la t.h.ả.m thiết như heo chọc tiết vang lên.

Tiếng kêu t.h.ả.m thiết đó kinh động cả hai bên đội ngũ.

Giang Lâm Xuyên và hai em nhà họ Đổng, cùng với Tần Chiêu và Thẩm Mặc Bạch đều về phía , thấy Giang Vãn Ninh gặp chuyện, tất cả đều phi như bay đến.

Từ xa, họ hô lớn:

"Nhi tử, ?"

"Giang tiểu thư, ?"

"Ninh Ninh?"

Nghe thấy những âm thanh quan tâm của , trong lòng Giang Vãn Ninh dâng lên một luồng ấm áp.

Nàng như Từ Tiểu Hổ đang cắm mặt xuống đất, m.ô.n.g chổng lên trời trong hố tuyết, "Việc hỏi mới rõ."

Từ Tiểu Hổ khó khăn lắm mới bò khỏi hố tuyết sự giúp đỡ của Vệ Xuân Hoa.

Cả khuôn mặt tím xanh vì nghẹn thở, giờ phút chỉ kêu la, rên rỉ đau đớn.

“Nương, đau, đau c.h.ế.t mất.”

“Cái tiện nhân , dám cả gan đạp !”

Vĩ Xuân Hoa rống vang trời, “Ôi chao, con trai của , ngươi thế , nương sẽ đòi công bằng cho ngươi.”

Từ Tiểu Hổ cuộn , thể run rẩy vì đau đớn, y ngờ nữ nhân trông vẻ hiền lành, nhưng lực tay lớn đến thế.

Chắc chắn m.ô.n.g y bầm tím .

Y hung hăng chằm chằm Giang Vãn Ninh, cái tiện nữ , thê tử của y thì thôi, còn dám đ.á.n.h y.

Nàng tiêu đời !

Chờ khi bắt nữ nhân , y nhất định khiến Giang Vãn Ninh sống bằng c.h.ế.t.

Y hung tợn trừng Giang Vãn Ninh, “Nương, là nàng , là nàng chủ động quyến rũ , tay sờ , một tiện tỳ còn giả bộ thanh cao gì nữa.”

Vĩ Xuân Hoa lau khóe mắt nước, nhưng đáy mắt ngập tràn cuồng hỉ.

Thành công !

Danh tiết của nữ nhân quan trọng bao, ngoài việc gả cho con trai bà, còn thể gì khác nữa.

“Ngươi yên tâm, nương sẽ đòi công bằng cho ngươi.”

giận dữ trừng Giang Vãn Ninh, ngữ khí đầy ác ý.

“Con trai đang yên đang lành ngươi đánh, tay cũng ngươi sờ mó, chừng thể cũng chạm , cũng ghét bỏ ngươi, ngươi hãy một phòng cho con , nếu một nữ nhân mất hết danh tiết như ngươi, còn nam nhân nào dám rước?”

“Làm ?”

Giang Vãn Ninh cặp mắt lạnh lùng thẳng Vĩ Xuân Hoa, Vĩ Xuân Hoa bất giác rùng , ánh mắt nữ nhân đáng sợ đến thế.

vẫn nghển cổ.

“Phải, … chính là , cho ngươi là coi trọng ngươi lắm .”

“Hừ!”

Giang Vãn Ninh kịp mở lời, Tần Chiêu hành động. Hắn xông thẳng đến mặt Từ Tiểu Hổ, chẳng chẳng rằng, đ.ấ.m thẳng một quyền mặt y, “Kẻ nào cho ngươi cái gan dám mơ tưởng đến Giang tiểu thư, xem đ.á.n.h c.h.ế.t ngươi!”

Hắn thậm chí còn dám nàng nhiều. Kẻ còn dám vu khống , quả thực là tìm c.h.ế.t.

Tần Chiêu tay mạnh, một quyền đ.á.n.h xuống khiến một chiếc răng dính m.á.u bay .

Sau mấy quyền nữa, mặt y sưng vù xanh tím, còn rõ bộ dạng ban đầu.

Từ Tiểu Hổ và Vĩ Xuân Hoa từng thấy qua cảnh tượng , lập tức sợ hãi hét chói tai.

“A… kẻ nào dám to gan đ.á.n.h con !”

“Các ngươi g.i.ế.c nó ?”

“Các ngươi còn coi vương pháp gì nữa ?”

Những tiếng kêu t.h.ả.m thiết của Từ Tiểu Hổ vang lên, dân làng Viễn Sơn thôn ai nấy đều cầm đại đao, cho phép Vĩ Xuân Hoa bén mảng tới gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-133.html.]

Vĩ Xuân Hoa trơ mắt con trai đánh, nhưng chẳng cách nào, chỉ thể vô năng gào thét.

Giang Vãn Ninh cũng ý định nhúng tay .

Không ngờ kẻ dám động tâm tư, còn nhắm nàng, quả thực là đầu tiên nàng gặp.

Từ Tiểu Hổ đ.á.n.h kêu la t.h.ả.m thiết.

“A… cầu xin các ngươi đừng đ.á.n.h nữa.”

“Ta… dám nữa !”

“Hu hu! Đau quá, đau quá! Nương, cứu !”

Tiếng cầu xin tha thứ của Từ Tiểu Hổ dần nhỏ , y đất như một con ch.ó c.h.ế.t, còn tiếng động.

Tần Chiêu lúc mới dừng tay.

Hắn dẫm một chân lên cánh tay Từ Tiểu Hổ, chỉ thấy một tiếng “rắc”, e rằng Tần Chiêu trật khớp.

“Mau rõ ràng, rốt cuộc ngươi tới đây định gì, nếu còn dám sằng bậy, chân sẽ dẫm lên đầu ngươi đấy.”

Từ Tiểu Hổ sắp sợ c.h.ế.t khiếp .

Những hung tàn đến thế, giờ phút y mới thực sự sợ.

Y vốn tưởng những cũng chỉ là dân làng như y, nhưng sức mạnh võ lực cao đến mức .

Lúc mặt y sưng vù, miệng đầy máu, chuyện cũng lưu loát.

“Ta… dám nữa, chỉ nương , các ngươi thịt ăn, chỉ cần mất danh tiết của nàng thì nàng gả cho , chúng sẽ đói nữa, cũng là bất đắc dĩ thôi.”

Tần Chiêu Từ Tiểu Hổ , dẫm thêm một cước nữa, cước thẳng thừng giẫm lên tay của y, khiến tay y m.á.u thịt lẫn lộn.

Đủ thấy Tần Chiêu lúc tức giận đến cực điểm.

Mười ngón tay như nối liền với tim, Từ Tiểu Hổ thét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, đó dường như ngất vì đau, còn tiếng động.

“Ngươi giỏi lắm…”

Vĩ Xuân Hoa vây ở vòng ngoài lúc cũng dọa sợ hãi, bà phịch xuống đất, lẩm bẩm, “Các ngươi thể như , như sẽ c.h.é.m đầu, con… con trai là Đồng sinh đấy, g.i.ế.c quan viên triều đình là c.h.é.m đầu.”

“Một tên Đồng sinh rách nát thì gọi gì là quan viên triều đình, hơn nữa giờ đang ở nơi hoang sơn dã ngoại , cho dù g.i.ế.c thì .”

Vĩ Xuân Hoa coi như rõ đám mắt dễ chọc, bà run rẩy thể, “Ta, …”

Vĩ Kiến Nghĩa đến muộn, lời Vĩ Xuân Hoa liền tiến lên tát bà một bạt tai thật mạnh.

“Chát!”

Tiếng vang lên vô cùng giòn giã, đủ thấy là dùng hết sức.

“Vĩ Xuân Hoa, điên ?”

Vĩ Xuân Hoa đánh, thút thít , “Ta… cũng chỉ vì Vĩ gia, vì , cưới thê tử, Tiểu Hổ nuôi lúc già, thì ai nuôi , đều là vì cho thôi.”

Vĩ Kiến Nghĩa bao giờ cảm thấy mất mặt đến thế, y nhắm mắt , “Vị cô nương đó là ân nhân cứu mạng của , nếu nhờ phương pháp bắt cá của nàng , chúng đều c.h.ế.t đói , lấy oán báo ơn. Hôm nay tuyên bố, đoạn tuyệt quan hệ với .”

Trước đây Vĩ Xuân Hoa gây chút chuyện nhỏ, y để tâm, dù cũng chỉ một , nhưng Vĩ Xuân Hoa quá đáng lắm .

Y hướng về phía Giang Vãn Ninh, cảm thấy gương mặt già nua dám ngẩng lên, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

“Cô nương, Vĩ Kiến Nghĩa với nàng, nàng cứu , còn vì mà rước họa lớn như . Nàng g.i.ế.c lóc, đều ý kiến. Ta xin phép tạ tội với nàng ngay lập tức.”

Y tìm một tảng đá lớn, nhắm tay định đập xuống, nhưng Giang Vãn Ninh dùng một cước đá văng .

“Ngươi ngươi tên là Vĩ Kiến Nghĩa?”

Vĩ Kiến Nghĩa gật đầu, chủ động giới thiệu phận của , “Tại hạ hiểu đôi chút về y thuật, từng Ngự y trong hoàng thất, nếu cô nương ngại, nguyện theo bên cạnh nàng, trâu ngựa để chuộc tội.”

Giang Vãn Ninh chợt nhớ cái tên Vĩ Kiến Nghĩa, hóa là vị Thần y biến mất khi cung đình xảy biến cố mười mấy năm .

Chuyện nên nàng may mắn may đây!

Còn Thẩm Mặc Bạch, cách Giang Vãn Ninh xa, khi thấy cái tên Vĩ Kiến Nghĩa, vẻ mặt điềm tĩnh của cũng đổi vài phần.

Không ngờ vị Thần y mà tìm kiếm khắp thiên hạ xuất hiện ở nơi .

Hắn siết chặt nắm tay, nhất thời vô cùng kích động.

Nếu quả thực là Vĩ thần y, bệnh của chẳng cơ cứu chữa .

 

Loading...