Cả Nhà Xuyên Không: Ta Mang Linh Tuyền Không Gian Đi Chạy Nạn - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:39:46
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Uống xong nước gừng đường đỏ, cơ thể ấm lên.

Giang Vãn Ninh chỉ tay khu rừng cách đó xa: “Cha, đêm nay e rằng sẽ lạnh hơn nhiều, chúng tính toán để vượt qua đêm nay. Trong tay vải chống thấm, thể dựng một cái lán đơn giản.” Cứ rụt chịu động đậy, ngược sẽ càng lạnh hơn, chi bằng cử động một chút sẽ cảm thấy lạnh lắm.

Giang Lâm Xuyên gật đầu: “Vậy sẽ sắp xếp đến dọn dẹp khu đất trống trong rừng.”

“Được.”

Thấy Giang Lâm Xuyên định , Giang Vãn Ninh vội vàng gọi : “Cha, đợi chút.” Giang Lâm Xuyên vài bước trở , kiên nhẫn lắng nữ nhi của . Giang Vãn Ninh mượn tay áo che chắn, lấy một chiếc Noãn Bảo Bảo từ gian đưa cho Giang Lâm Xuyên.

“Cha, dán cái ở thắt lưng, ấm áp lắm, sẽ lạnh .”

Giang Lâm Xuyên tươi rạng rỡ: “Quả nhiên vẫn là nữ nhi thương cha nhất.”

Vừa nhận chiếc Noãn Bảo Bảo , Giang Lâm Xuyên cảm thấy chỉ cơ thể ấm áp, mà lòng cũng ấm lên khôn tả, mềm mại vô cùng.

“Khi qua đó, tiện thể gọi Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu của con đến luôn, con cũng đưa cho mỗi một cái Noãn Bảo Bảo.”

“Được.”

Nữ nhi của lên tiếng, Giang Lâm Xuyên bước nhanh nhẹn, nhanh gọi chặt cây trong rừng, đồng thời bảo Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu mau chóng đến đây. Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu chạy tới: “Ninh Ninh, chuyện gì ?”

Giang Vãn Ninh đưa Noãn Bảo Bảo tay cho hai : “Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu, đây là thứ giữ ấm mà con mua ở trấn, hai xé cái vỏ ngoài , đó lột lớp giấy trắng , dán lên quần áo mặc sát , như sẽ lạnh nữa.” Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu món đồ kỳ lạ , sững sờ. Chất liệu dường như họ từng thấy qua.

Tuy nhiên, cháu gái của họ chính là một Phúc tinh, kiến thức sâu rộng, đây từng là thiên kim tiểu thư, đồ vật nàng từng thấy chắc chắn nhiều hơn họ. Vì , khi Giang Vãn Ninh đưa cho họ món đồ kỳ lạ , họ cũng nghi ngờ nhiều, chỉ nghĩ là do kiến thức nông cạn mà thôi.

Giang Vãn Ninh bóc một cái , tự mẫu cho họ xem. Đổng Gia Cường và Đổng Gia Hữu cũng ngu dốt, họ học nhanh, chẳng mấy chốc nơi dán Noãn Bảo Bảo truyền đến từng đợt ấm. Đổng Gia Cường mặt đầy kinh ngạc, cứ nghĩ thứ Giang Vãn Ninh đưa cho họ nhiều nhất cũng chỉ là để chống rét, ngờ món tự tỏa nhiệt. Món đồ thật ! Một miếng nhỏ xíu thể phát nhiệt.

Lập tức, cảm giác ấm áp từ thắt lưng bắt đầu lan tỏa khắp .

“Ninh Ninh, thứ của con quá , e rằng quý giá, đưa cho chúng con sẽ còn chứ?”

Vừa dứt lời, Đổng Gia Cường liền bộ xé chiếc Noãn Bảo Bảo quần áo trả Giang Vãn Ninh.

Giang Vãn Ninh vội vàng ngăn : “Đại cữu cữu, , thứ dán sẽ còn dính nữa. Món đồ là dùng một , chỉ thể dùng một , dùng xong là còn tác dụng nữa.”

“A? Vậy thì chút đáng tiếc.”

Tay Đổng Gia Cường đặt lên Noãn Bảo Bảo, lập tức rụt tay . Hắn chút hối hận, nên dùng sớm như , thứ như thế , đáng lẽ đợi đến khi thực sự chịu nổi nữa mới dùng.

Hai vốn là giấu suy nghĩ, Giang Vãn Ninh đoán trúng mười phần tâm tư của họ. May mắn , trong gian của nàng, thứ nhiều. Nàng lấy mười chiếc Noãn Bảo Bảo từ gian, chia cho mỗi năm cái.

“Dì, Ngoại tổ mẫu và Ngoại tổ phụ hẳn cũng cần, phiền Đại cữu cữu và Nhị cữu cữu mang qua đó giúp con. Dùng hết thì con vẫn còn, đây con sợ trời quá lạnh nên mua nhiều.”

“Được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-xuyen-khong-ta-mang-linh-tuyen-khong-gian-di-chay-nan/chuong-116.html.]

“À, nhớ kỹ, dán qua một lớp quần áo mới , tiếp xúc trực tiếp với da thịt, nếu sẽ bỏng.”

Ngay từ lúc Giang Vãn Ninh đưa Noãn Bảo Bảo cho hai , Chu Hữu Tài với gương mặt béo tròn lò dò xích gần. Hắc hắc! Hắn ngay nha đầu chắc chắn thêm đồ . Quả nhiên là . Hắn toe toét, khuôn mặt tròn trịa nở như một đóa hoa cúc béo ú, : “Ninh nha đầu, thể cho một cái ?”

Nụ quả thực vui vẻ, đường vất vả như , chẳng sụt cân chút nào. Giang Vãn Ninh lấy một cái đưa cho Chu Hữu Tài: “Nhớ kỹ là tiếp xúc trực tiếp với da, cách qua một lớp quần áo, nếu sẽ bỏng.”

“Ta , Ninh nha đầu.”

Chu Hữu Tài mắt sáng rực quan sát kỹ chiếc Noãn Bảo Bảo, bề ngoài thì chất liệu từng thấy, bắt chước em nhà họ Đổng tháo dán thắt lưng. Chẳng bao lâu , nó bắt đầu ấm dần lên, và giữ ấm lâu. Món đồ !!!

Vừa thấy đồ , cái đầu óc ăn của Chu Hữu Tài rục rịch, Giang Vãn Ninh quả thật là một bảo bối lớn. Cái đùi vàng nhất định ôm. Hắn dám tưởng tượng nếu hợp tác ăn với Giang Vãn Ninh, gia sản của sẽ tăng lên gấp mấy .

Những sóng gió trong đầu Chu Hữu Tài, Giang Vãn Ninh hề . Nàng đến xe ngựa đưa Noãn Bảo Bảo cho Nương là Đổng Xuân Mai. Không chỉ Noãn Bảo Bảo, Giang Vãn Ninh còn lấy hàng loạt chiếc áo lông vũ, quần áo trẻ con nàng dự trữ, nhưng mặc đồ lớn cũng tạm . Nàng còn chuẩn đầy đủ cả khăn quàng cổ và mũ.

Nương nàng thường trong xe ngựa cùng mấy đứa nhỏ, vì lý do an , nhiều khi họ xuống xe. Giang Vãn Ninh những đang bận rộn trong khu rừng phía xa, khu vực đó là một bụi rậm, những cây nhỏ bên trong dễ xử lý. Vòng ngoài giữ một hàng cây lớn hơn, vặn tạo thành một vòng tròn, tạo thành trạng thái nửa bao vây.

Lợi dụng lúc đang bận rộn, Giang Vãn Ninh lấy vải chống thấm nước từ trong gian , đặt lên xe bò của họ. Giang Lâm Xuyên Giang Vãn Ninh gì, ông bảo dọn dẹp khu rừng một cách khéo léo. Sau khi dọn dẹp xong, đó chính xác là một hình tròn lớn.

Vãn Ninh đặt tấm vải chống thấm xong liền gọi Giang Lâm Xuyên. Giang Lâm Xuyên lập tức hô hào , chẳng mấy chốc tấm vải chống thấm dựng lên tường vây. Ba mặt chống gió, vị trí khuất gió để một lối thuận tiện. Những cành cây thừa chặt xuống cũng lãng phí, họ dùng để lấp kín vòng ngoài. Như , ngay cả khi hết củi cũng thể dùng để đốt.

Phần của bức tường vây, để chắn gió và tuyết, còn thành một mái dốc, tương tự như mái nhà ngói. Sau một hồi bận rộn, một chiếc “lều” lớn đơn giản dựng xong. Chiếc lều chỉ chắn gió tuyết mà còn nâng cao cảm giác an .

Gió thổi quá lạnh, tối nay còn tâm trí nào để nấu cơm. Chiếc lều dựng xong, lập tức gọi để tránh gió tuyết. Vừa bước lều, mắt ai nấy cũng đều tò mò, ngừng trầm trồ kinh ngạc.

“Ôi chao, nhanh thế dựng xong một căn nhà nhỏ, lọt gió lọt tuyết, thật quá.”

“Ta thấy cái còn hơn cả căn nhà đất mà chúng ở nhà nữa.”

“Còn , thấy vật là do Ninh nha đầu mang từ xe nàng xuống, xem họ sớm chuẩn . Quả nhiên là họ tầm xa trông rộng, nếu thì chúng t.h.ả.m .”

Một tò mò chịu , cẩn thận sờ thử tấm vải chống thấm, sợ hỏng nên chỉ dám chạm nhẹ. Trong cái lều chắc chắn thể cho súc vật ở, làng Viễn Sơn nghỉ ngơi buổi tối nên đẩy xe kéo của , thể dùng giường đơn giản.

May mắn là chỗ che mưa chắn gió, tuy đơn sơ nhưng vẫn hơn là cứ co ro giữa trời băng tuyết. Gia đình Giang Vãn Ninh ý định chen chúc trong chiếc lều , nàng hai chiếc xe ngựa. Đặc biệt là chiếc xe nàng cải tạo khi họ lên đường, còn thể giữ ấm mùa đông và mát mùa hè. Bên trong nàng thêm bông cách nhiệt, tuyệt đối thành vấn đề khi đối phó với thời tiết lạnh giá .

Xong xuôi công việc mắt, Giang Vãn Ninh cũng trèo lên chiếc xe ngựa nơi Nương nàng đang ở, bên trong xe ngựa hề lạnh. Mấy nữ quyến họ chiếc xe , còn Giang Lâm Xuyên và những khác thì chen chúc chiếc xe ngựa .

Giang Vãn Ninh lên xe ngựa Nương ôm trọn lòng: “Ninh Ninh, lạnh lắm con?”

Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không lạnh , con Noãn Bảo Bảo, còn khăn quàng cổ, găng tay, che kín mít cả .”

“Ôi chao, thấy thời tiết lạ lắm, tai ương tuyết giá sẽ kéo dài bao lâu nữa.”

Giang Vãn Ninh thầm tính toán trong lòng, đợt tuyết rơi kéo dài hề ngắn, tuyết rơi mạnh sẽ tiếp diễn ít nhất một tuần, ngay cả khu vực phía Nam vốn dĩ thiên tai quá nghiêm trọng, cũng hứng chịu một tai họa lớn.

 

Loading...