Phương thành chủ một tay vuốt râu, một tay khẽ vẫy chào bốn phía, phong thái dáng một bậc cao nhân.
Mọi lập tức ngừng hô vang và lượt xuống. Bấy giờ, Phương thành chủ mới từ trong tay áo rộng lôi một tòa tháp nhỏ bỏ túi tung lên trời.
Trong đêm tối, ngọn tháp lơ lửng giữa trung, tháp tỏa quầng sáng màu vàng nhạt, bắt đầu phình to , càng lúc càng lớn!
Cùng lúc đó, từ bốn phía của thành Đào Nguyên, hàng ngàn hàng vạn đóa hoa đăng đồng loạt bừng sáng.
Vô chùm pháo hoa bung nở rực rỡ quanh tòa tháp, tiếng reo hò phấn khích ngừng vang lên từ đám đông.
Dù dân Đào Nguyên năm nào cũng chiêm ngưỡng cảnh tượng hoành tráng , nhưng ai nấy vẫn căng mắt , dám chớp lấy một cái, chỉ sợ bỏ lỡ mất một khoảnh khắc đặc sắc nào.
Qua Vi cũng dán mắt rời, tòa Thông Thiên Tháp xuất hiện phi thường như , xem độ khó của việc leo tháp chắc chắn dạng .
Tòa tháp cứ cao lên mãi, chẳng mấy chốc đều ngẩng đầu lên mới thể rõ cảnh. Nửa khắc , dù bẻ cong cổ thành hình vòng cung cũng chẳng thể thấy đỉnh tháp, nó thật sự quá cao!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Vi thu tầm mắt, xoay xoay cái cổ đang mỏi nhừ cho đỡ cứng. lúc , tháp bỗng bừng lên ánh sáng chói lòa, vô luồng sáng mà mắt thường thể đếm xuể từ trong tháp chiếu rọi , kéo dài từ đáy tháp xuống tận mặt đất.
Những luồng sáng đó hóa thành từng bậc thang trong suốt. Tất cả những ai tham gia leo tháp chỉ cần tùy ý chọn một trong đó là thể bước lên để trong tháp.
Những bậc thang trong suốt dần chuyển từ hư ảo sang hữu hình, màu sắc cũng đậm dần biến thành những bậc thang bằng ngọc thạch, vững vàng nối liền với mặt đất ở bốn phía thành Đào Nguyên.
“Xong !”
“Sắp leo tháp !”
“Ha, nhất định phá kỷ lục!”
Đám đông bắt đầu xôn xao, những lời hừng hực khí thế lọt tai Qua Vi khiến cô bất giác siết chặt nắm tay, lòng dâng lên cảm xúc bồi hồi. Sắp bắt đầu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-88.html.]
Bên cạnh tháp, Phương thành chủ hai tay khẽ ấn xuống, giọng nho nhã của đàn ông trung niên vang vọng khắp nơi: “Lễ hội Sơn Thần, cuộc thi leo tháp, bắt đầu!”
Dứt lời, Phương thành chủ liền từ từ hạ xuống mặt đất.
Trong đám đông, những nam thanh nữ tú thể kiềm chế sớm rục rịch, thấy thành chủ rời liền ồ ạt xông về phía cầu thang gần nhất. Cũng những điềm tĩnh hơn vẫn yên tại chỗ, vội vàng trong chốc lát.
Phần lớn chỉ đến xem cho vui, họ mỉm những tham gia, thậm chí còn lôi đồ ăn vặt mang theo, ăn xem một cách ngon lành, trông thong dong tự tại vô cùng.
“Tiểu Vi, con cũng tham gia ?” Thím Cố thấy Qua Vi mãi nhúc nhích, bèn tò mò hỏi.
“Thím, con vội!” Qua Vi mỉm điềm nhiên, ánh mắt vẫn dán chiếc cầu thang cách đó xa.
Vài nhanh chân bắt đầu leo lên, thoăn thoắt như vượn chuyền cành. Dần dần, cầu thang ngày càng đông, trông họ như đang ganh đua với . Lẽ nào đầu tiên tháp sẽ chiếm lợi thế?
là một đám thiếu niên thiếu nữ căng tràn sức sống!
Ánh mắt Qua Vi vẫn rời khỏi đám đang leo thang. Trực giác mách bảo cô rằng chiếc cầu thang đơn giản như , gì chuyện để tháp dễ dàng thế.
Quả nhiên, một trai đang dẫn đầu bỗng trượt chân, cả lộn nhào xuống .
“A!” Một tiếng hét thất thanh vang lên. Dưới chân tháp, một tấm lưới tỏa ánh sáng xanh dìu dịu hiện , đỡ lấy trai ngã.
Cậu trai đó mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi, rơi xuống tấm lưới mà vẫn còn ngơ ngác hiểu chuyện gì. Trong đầu chợt vang lên lời cha dặn dò: “Con trai, leo tháp đừng nóng vội, cứ từ từ mà !”
Cậu bỗng “oa” một tiếng bật , nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt. Mất mặt quá mất, còn đến tháp loại !
Cú ngã của trai như thể khởi động một công tắc, liên tiếp sơ suất rơi xuống. Dưới chân họ, hoặc là đột nhiên xuất hiện cát mịn rêu xanh trơn trượt, hoặc là bậc thang bỗng dưng biến mất khiến họ hụt chân. Đủ loại tình huống oái oăm xảy .