Thím Cố vỗ đùi, cũng kéo một chiếc ghế đẩu khác xuống, thao thao bất tuyệt kể .
Theo lời các bô lão trong làng truyền miệng từ đời sang đời khác, thành Đào Nguyên của họ tồn tại cũng ngót nghét cả ngàn năm.
Tương truyền ngàn năm , một vật thể bay xác định từ trời rơi xuống dãy núi lớn . Bấy giờ, vị châu chủ của S châu cử một đội quân dò xét tình hình, nhưng khi đội quân đó tiến núi, họ phát hiện lạc lối, thể tìm đường .
Ban đầu, họ tìm trăm phương ngàn kế để rời . thời gian dần trôi, họ nhận cuộc sống trong núi mưa thuận gió hòa, chiến tranh loạn lạc, thiên tai địch họa, càng chẳng tranh giành đấu đá. Thế là họ quyết định ở , thậm chí còn đặt tên cho nơi là làng Đào Nguyên.
Trải qua hàng ngàn năm, làng Đào Nguyên ngừng phát triển và mở rộng, nay trở thành một tòa thành trì rộng lớn mang tên thành Đào Nguyên.
Thời gian đầu, thỉnh thoảng vẫn từ bên ngoài lạc đây. , lẽ vì mất tích vô cớ trong khu vực quá nhiều khiến cảnh giác, nên bên ngoài cũng dần ít .
Mấy năm gần đây, khách từ bên ngoài tới gần như tuyệt tích.
Thím Cố từng các cụ già kể rằng, thế giới bên ngoài vô cùng rộng lớn. Là một sinh và lớn lên ở thành Đào Nguyên, từ nhỏ bà luôn ao ước ngoài khám phá. Bà thậm chí còn từng rủ bạn bè trèo lên núi cao để tìm đường , nhưng đáng tiếc, bà thể nào thoát khỏi nơi .
Qua Vi say sưa như cuốn câu chuyện. Lời kể của thím Cố trùng khớp một cách đáng ngạc nhiên với những tài liệu mà Tần Nghị tìm . Xem những lời đồn đại đó phần lớn đều là sự thật.
“Có con Sứ giả Sơn Thần dẫn đây ?” Kể xong lịch sử của thành Đào Nguyên, thím Cố sang hỏi.
Sứ giả Sơn Thần? Con “ ếch” đó tính nhỉ?
“Hình như là ạ?” Qua Vi trả lời, chắc chắn lắm.
“ ? Thím ngay mà!” Thím Cố dường như nhận sự do dự trong lời của Qua Vi, bà đột ngột vỗ đùi, phấn khích . “Nghe các cụ bảo, mỗi núi đều sẽ Sơn Thần dẫn lối!”
Giọng thím Cố sang sảng. Chỉ trong vài câu , Qua Vi thấy sân rộng rãi lục tục xuất hiện ít các cô các dì, thậm chí còn cả vài đứa trẻ con lon ton theo .
Họ sân mà chẳng lời nào, cứ thế tự nhiên dọn ghế đẩu mang theo xuống cạnh đó, chăm chú lắng . Lũ trẻ thì tìm một góc xổm xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-79.html.]
“Cô bé, con kể thêm cho thím , Sứ giả Sơn Thần trông như thế nào?” Thím Cố hỏi.
Nghe , đám hóng chuyện trong sân lập tức vươn cổ dài như cổ ngỗng, dỏng tai lên , chỉ sợ bỏ lỡ một câu.
“Cháu cũng nhớ rõ lắm.” Qua Vi cảm thấy thật khó xử, một lúc lâu mới lí nhí đáp. Chẳng lẽ sứ giả là một con ếch?
Bên , đám chuyện tỏ vẻ hài lòng. Nói thế thì khác gì ?
“Cô bé, con ráng nhớ kỹ hơn xem nào!” Có sốt ruột thúc giục.
Khó khăn lắm mới chuyện mới để hóng, họ đời nào chấp nhận nó kết thúc lãng xẹt như !
“Ờm... Hình như ngài cao, mắt to ơi là to, tay chân thì dài ngoằng, nhảy một cái là vút lên cao.”
Hết cách, Qua Vi đành nhắm mắt bừa. Cô đột nhiên chút thông cảm với những sáng tạo thần thoại, hóa là bịa chuyện mà thành!
“Sứ giả Sơn Thần oai phong quá!” Đám đông bên hưởng ứng nhiệt liệt, ai nấy đều mắt sáng rực vẻ sùng bái, kích động đến mức hò reo.
Qua Vi cứ họ nhắc mãi đến Sơn Thần, cô bèn khẽ ghé sát thím Cố: “Thím ơi, Sơn Thần là gì ạ?”
Thím Cố , vội vàng đưa tay bịt miệng cô : “Không gọi thẳng tên của Sơn Thần đại nhân!”
Qua Vi liền gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu, thím Cố mới chịu bỏ tay , bắt đầu phổ cập kiến thức về Sơn Thần cho cô.
Người dân thành Đào Nguyên đều tín ngưỡng Sơn Thần. Ngàn năm qua, chính nhờ Sơn Thần phù hộ, họ mới sống trong cảnh mưa thuận gió hòa, con cháu đầy đàn.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Hơn nữa, mỗi năm trong thành Đào Nguyên đều sẽ xuất hiện một thần tích – tòa Thông Thiên Tháp.