Qua Vi giường, lắng trò chuyện, tâm trí dần trôi xa xăm. Không Đội trưởng Cai tìm cô chuyện gì nhỉ?
Dần dần, mí mắt cô trĩu nặng chìm mộng mị. Trong mơ, cô thấy trở chiến trường, ngừng c.h.é.m giết, m.á.u thịt văng tung tóe. Nơi tầm mắt chạm tới chỉ là những vệt m.á.u đỏ sẫm, đến cả lớp đất bùn chân cũng đông thành từng tảng màu tím sẫm.
Khung cảnh đột ngột đổi, cô như trở về Trái Đất, về căn nhà ở phương Nam. Cô và em trai đang hồn nhiên, vô tư đuổi bắt nô đùa trong nhà, thứ đều thật và tràn đầy sức sống.
Cả một đêm, Qua Vi cứ mơ liên tục, đến sáng hôm tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu óc váng vất, nặng trịch.
“Qua Vi, chứ?” Cẩm Lệ thấy sắc mặt Qua Vi trắng bệch thì lo lắng hỏi.
“Tớ ,” Qua Vi lắc đầu, “Đêm qua ngủ ngon giấc thôi, một lát là khỏe mà.”
Cô rửa mặt cho tỉnh táo, ăn thêm chút đồ ăn, cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn.
“Cẩm Lệ, tớ đến chỗ Đội trưởng Cai một lát nhé,” Qua Vi với bạn một tiếng mới rời .
Chẳng mấy chốc, cô đến văn phòng của Lợi Á Cai. Anh vẫy tay với cô: “ chuyện với cô.”
Qua Vi bước đến mặt : “Vâng, Đội trưởng cứ ạ.”
Lợi Á Cai lúc mới lên tiếng: “Ban đầu, cô Đội trưởng Hình Minh của đội Cơ Giáp Sư giới thiệu đến đội của chúng . Bây giờ cũng một thời gian dài , thú thật là cũng nỡ để cô về đó.”
Nghe đến đây, Qua Vi lờ mờ đoán lý do Lợi Á Cai tìm .
“Qua Vi, cho suy nghĩ của cô , cô về ?” Lợi Á Cai thẳng cô, ánh mắt sáng rực.
“Đội trưởng Lợi Á Cai, ...” Trong lòng Qua Vi thoáng chút bối rối. Ở đội của Lợi Á Cai một thời gian dài, cô thật sự từng nghĩ đến vấn đề .
“Sao nào, quyết định ?” Khoảng mười lăm phút , Lợi Á Cai mới hỏi .
Qua Vi mím môi, gật đầu đáp: “Em nghĩ kỹ ạ. Đội trưởng, em vẫn nên về.”
“Được thôi, cô chờ một chút.” Lợi Á Cai tuy chút tiếc nuối, nhưng nghĩ cũng thấy bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-436.html.]
Qua Vi vốn dĩ thuộc đội của , bây giờ chỉ là trở về vị trí ban đầu, về nơi cô vốn thuộc về mà thôi.
“Xong , khi về cô hãy đến gặp Đội trưởng của . Văn phòng của ở căn thứ ba bên ,” Lợi Á Cai xong thủ tục bàn giao, đưa một tấm thẻ màu xanh lá cây tay Qua Vi.
“Trong thẻ là điểm quân công của cô, tự giữ cho cẩn thận, nhớ đưa cho Đội trưởng Hổ,” dặn dò.
“Vâng, thời gian qua cảm ơn sự chiếu cố của .” Qua Vi gật đầu, trong lòng vô cùng ơn Lợi Á Cai.
“Đi ,” mỉm .
Qua Vi rời khỏi văn phòng của Lợi Á Cai, về lều của . Hôm nay là ngày nghỉ, hiếm khi ở ký túc xá nghỉ ngơi.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Qua Vi, về ?” Cẩm Lệ là đầu tiên chạy đón.
Qua Vi nụ rạng rỡ của Cẩm Lệ, cô do dự một lúc mới : “Cẩm Lệ, tớ... sắp .”
“Đi ? Hôm nay chúng nghỉ ? Cậu định ?” Cẩm Lệ vẫn hiểu ý của Qua Vi, ngơ ngác hỏi .
“Tớ... tớ về đội cũ của ,” Qua Vi khẽ đáp, giọng nhỏ dần.
“Cái gì?” Câu của Qua Vi như một hòn đá ném mặt hồ yên tĩnh, trong ký túc xá đều kìm mà bật dậy, vây quanh cô.
“Ừm, nãy Đội trưởng tìm tớ, hỏi tớ về .” Qua Vi cảm thấy vô cùng áy náy, cứ như đang phản bội các bạn cùng phòng .
Lúc Cẩm Lệ và mới sực nhớ , Qua Vi vốn dĩ thuộc đội của họ, mà chỉ điều đến tạm thời. Chỉ là thời gian trôi qua, họ vô thức quên mất chuyện đó.
“Qua Vi, tớ nỡ xa ,” Cẩm Lệ kìm mà nắm chặt lấy tay cô.
Trong ký túc xá, ai nấy đều lộ rõ vẻ nỡ. Một nỗi buồn chia ly man mác lặng lẽ lan tỏa khắp gian.
“Thôi nào, bao giờ gặp nữa , cứ như sinh ly tử biệt thế ?” Qua Vi thấy các bạn như vội vàng khuyên nhủ, “Sau chúng vẫn ở chung một doanh trại mà, nhớ tớ thì cứ đến tìm tớ bất cứ lúc nào!”