“Tiểu Vi, con đang ?” Người phụ nữ, chính là Lâm Vân, thấy con gái đang ở phi thuyền thì khỏi lo lắng hỏi.
“Mẹ ơi, vì Mẫu hoàng tộc Trùng đang tấn công Liên Bang nên con cùng đơn vị chi viện. Cụ thể là đến thì con cũng rõ nữa!” Qua Vi giải thích ngắn gọn, hỏi, “Ba và em trai ạ? Mọi vẫn cả chứ?”
"Nghe Qua Vi hỏi, nụ môi Lâm chợt tắt, nhưng chỉ trong chốc lát, bà vội che giấu . “Ba con và vẫn , con đừng lo. Con ở ngoài tự chú ý an đấy, đừng để lo lắng nhé!”
Dù , Qua Vi vẫn nhận vẻ mất tự nhiên thoáng qua gương mặt bà. Cô thực sự quá hiểu .
“Mẹ, đang giấu con chuyện gì ?” Qua Vi đầy hoài nghi.
“Không , Tiểu Vi con nghĩ nhiều !” Mẹ Lâm cố nặn một nụ trấn an, nhưng nụ trông gượng gạo đến mức chẳng thể lừa ai.
“Mẹ, còn chịu thật nữa!” Qua Vi tỏ vẻ vui. “Là ba là em trai thương ạ?”
Thấy con gái bướng bỉnh như , Lâm thể giấu nữa, đành thật: “Ba con... đúng là thương .”
Qua Vi liền cuống quýt hỏi: “Ba thương ở ? Có nghiêm trọng ạ?”
“Ba con... Cánh tay ông tộc Sư tử cào trúng, cả cánh tay gần như đứt lìa. Giờ đang chờ bộ chỉ huy quân đội cấp t.h.u.ố.c đặc trị.”
“Cái gì? Bị thương nặng như ?” Qua Vi thất thanh thốt lên, nhưng ý thức xung quanh vẫn còn , cô vội hạ giọng, “Mẹ, còn A Đường thì ạ?”
“A Đường cũng mất liên lạc một thời gian . Bây giờ chiến tranh loạn lạc, cũng rõ thằng bé nữa.” Nhắc đến Qua Đường, Lâm trĩu nặng lo âu. Cả gia đình bà đến khi nào mới thể đoàn tụ.
“Mẹ, cũng đừng việc quá sức. Mẹ mắt , sắp thành mắt gấu trúc kìa!” Qua Vi gương mặt hốc hác của qua màn hình mà khỏi xót xa.
Nghe những lời quan tâm của con gái, Lâm cảm thấy ấm lòng, bao mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần bấy lâu nay dường như tan biến hết.
“Được , . Con cũng cẩn thận đấy, chiến trường nguy hiểm như , tuyệt đối đừng liều !” Nụ hiện môi bà, chứa đầy sự dặn dò tha thiết.
là tấm lòng cha nào cũng như cả. Qua Vi gật đầu: “Mẹ yên tâm, con hiểu mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-424.html.]
Hai con tâm sự một lúc, thấy thấm mệt, Qua Vi vội giục bà nghỉ ngơi cho sức.
Tắt cuộc gọi, Lâm lặng một thêm lát nữa mới xuống chiếc ghế nhỏ đặt cạnh giường của ba Qua. Bà quá mệt mỏi , chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ say.
Trên phi thuyền, Qua Vi tắt màn hình liên lạc. Cô suy nghĩ một lát gọi cho em trai Qua Đường.
Quả nhiên, trí não của Qua Đường thể kết nối . Chắc hẳn em trai cô cũng giống như cô lúc , tín hiệu trí não chặn, hoặc đang ở trong tình huống tiện nhận cuộc gọi.
“Mong là em trai chuyện đều bình an!” Qua Vi chỉ thể thầm cầu nguyện trong lòng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Cẩm Lệ bên cạnh thấy cô kết thúc cuộc gọi mới ghé sát hỏi: “Qua Vi, chuyện gì ? Ba thương ?”
Qua Vi gật đầu, kể sơ qua về vết thương của ba . Nghe xong, Cẩm Lệ khỏi lên tiếng an ủi.
“Qua Vi, đừng lo lắng quá. Quân nhân chúng nếu thương chiến trường, đặc biệt là thương tật, quân đội sẽ chịu trách nhiệm cung cấp t.h.u.ố.c men đầy đủ.”
Qua Vi gật đầu, ánh mắt hướng ngoài cửa sổ phi thuyền: “Không đến khi nào chúng mới thể về nhà.”
Nghe , Cẩm Lệ cũng chạnh lòng, cô bỗng thấy nhớ nhà da diết, liền lấy trí não để gọi video cho gia đình.
Phi thuyền vững vàng lướt trong gian. Hai ngày khi đến đích, Qua Vi bất ngờ nhận cuộc gọi từ em trai Qua Đường.
Trong video, Qua Đường còn là một bé nữa mà dáng một thiếu niên chững chạc. Thằng bé mặc bộ quân phục thẳng thớm, nghiêm trang như một ông cụ non.
“A Đường, em vẫn chứ?” Qua Vi em trai qua màn hình, chút buồn . Thằng nhóc lúc nào cũng thích vẻ già dặn!
“Chị, em mà!” Giọng của Qua Đường truyền qua trí não, vẫn còn chút nghèn nghẹn non nớt. Qua Vi nhịn bật , giọng của em trai cô lúc hệt như tiếng vịt đực vỡ giọng mà cô từng Trái Đất.
“Ừ, em tự bảo vệ đấy.” Qua Vi gật đầu.