Cả Nhà Ta Đều Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-10-03 12:46:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay khi Qua Vi thả lỏng, dòng nước phía đột ngột chảy xiết hơn, chiếc bè cũng bắt đầu chòng chành dữ dội.

Qua Vi giật , vội vàng về phía ông lão mặt.

Cái suýt nữa khiến cô hít một ngụm khí lạnh. Trời đất quỷ thần ơi, ông lão phía thế mà đang ngủ gật!

Ngủ gật lúc ư? Qua Vi thật sự bái phục ông lão !

“Lão gia gia, mau tỉnh !” Thấy dòng nước ngày càng xiết, sông bắt đầu xuất hiện những tảng đá ngầm khổng lồ, Qua Vi khỏi sốt ruột, vội vàng hét lớn.

Thế nhưng, ông lão vẫn như thấy, vững như bàn thạch phía , tựa như một nhà sư nhập định.

Qua Vi đến thuyền còn chẳng , huống chi là loại bè gỗ . Cô chỉ thể trơ mắt chiếc bè chao đảo, nghiêng ngả. Trong lúc vội vã, một tiếng “RẦM” vang lên, chiếc bè va một tảng đá ngầm giữa sông và vỡ tan thành từng mảnh gỗ ngay tức khắc.

Qua Vi cảm thấy đời quá nhọ, cô đành nhắm mắt chấp nhận phận, bắt đầu tự thôi miên : “Là giả, là giả, là giả...”

Cơn đau và dòng nước lũ trong tưởng tượng ập tới. Qua Vi lúc mới rón rén hé mắt, quanh một vòng. Cô phát hiện đang một cách ngớ ngẩn một tấm ván gỗ, bên là một vũng nước nhỏ đang loang .

Đây... đây là hiện trường “vụ tai nạn” ư?!

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Qua Vi lồm cồm bò dậy từ đất, thở hắt một , bực bội chết.

cô cũng chỉ thể bực bội c.h.ử.i thầm trong bụng thôi. Ai bảo mấy vị giáo viên sở thích ác ý là xem học sinh của bẽ mặt cơ chứ?

Cô cam chịu tiếp tục về phía .

 

 

Trên tầng cao nhất.

“Ha ha ha!” A Sanh ôm bụng tắc thở. “Mary, màn trình diễn của học trò cô thành công vui đấy!”

“Vẫn là đây xem kịch thích thật!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-357.html.]

Mọi đều心照不宣 mà , ngay cả Mary mặt cũng lộ thể miêu tả biểu tình.

Đáng thương Qua Vi.

hoang mang đấy, thật giơ ngón giữa lên"

"Lúc , cô đang trong một căn phòng trống trải. Bốn bức tường trắng như tuyết, đó treo vài bức họa rực rỡ sắc màu, còn nền nhà thì sáng bóng đến độ thể soi gương .

Qua Vi cẩn thận một vòng quanh phòng để thăm dò. Không gì bất thường xảy , cũng chẳng chỗ nào kỳ lạ, cứ như thể đây chỉ là một căn phòng bình thường đến thể bình thường hơn.

Sau khi chắc chắn thứ đều , cô mới tiến đến cửa và từ từ mở .

Bên ngoài là một hành lang dài hun hút, ánh sáng lờ mờ trông chút rợn .

Qua Vi vẫy tay, cất giọng gọi: “Tiểu May Mắn, cho chút ánh sáng nào.”

dứt lời, một chùm sáng liền từ đỉnh đầu chiếu rọi xuống, hành lang lập tức bừng sáng. Cùng lúc đó, một bầy bóng đen tựa như ánh đèn kích động, tán loạn bay vút lên.

Qua Vi lôi Nhị Cầu từ trong gian , lệnh: “Nhị Cầu, diệt sạch bọn nó cho !”

Nghe lệnh của Qua Vi, Nhị Cầu lập tức chắn ngang hành lang bằng hình to khỏe của , bắt đầu b.ắ.n liên thanh vèo vèo vèo về phía bầy bóng đen.

Nhị Cầu tấn công nhanh mạnh. Trong hành lang thỉnh thoảng vang lên tiếng “bụp” của thứ gì đó rơi xuống, rõ ràng là một bóng đen b.ắ.n trúng.

Mười lăm phút , Nhị Cầu ngừng tấn công, cả hành lang sâu thẳm trở yên tĩnh như tờ.

Qua Vi thu Nhị Cầu về gian một bước hành lang.

Dưới ánh đèn, cuối cùng cô cũng rõ bộ mặt thật của những bóng đen đó – một loại quái trùng nhỏ hình dáng giống con thiêu Trái Đất.

Có điều, thiêu Trái Đất khả năng tấn công và thích ánh sáng. Còn loại quái trùng cực kỳ sợ ánh sáng và tính công kích nhất định.

Qua Vi nghĩ đến đây, đang định tiếp thì từ trong đống xác quái trùng “ chết” đột nhiên một con lao , cái miệng dữ tợn nhe đầy vẻ khiêu khích bổ nhào về phía cô.

Qua Vi giật , theo phản xạ vung tay thật mạnh, vặn đập trúng con quái trùng khiến nó lảo đảo rơi xuống đất.

 

Loading...