Nhìn sang Nón Xanh, bộ lông quý giá nhất của nó sớm còn sạch sẽ, chỗ lông rụng tả tơi, để lộ cả da thịt bên .
Qua Vi mà mí mắt giật liên hồi, hai đứa gặp kẻ địch mạnh nào ?"
"Bé Lưỡi bẹp đất động đậy, Nón Xanh cũng mềm oặt.
Qua Vi giật nảy , còn tưởng Bé Lưỡi toi mạng chứ!
lúc , Nón Xanh bỗng bật dậy, loạng choạng lên gào to: “Mau đỡ trẫm dậy! Trẫm còn thể đại chiến ba trăm hiệp nữa!”
Qua Vi mà dở dở , đúng là cái tên dở ! Cô kỹ mới phát hiện con rắn Bé Lưỡi quấn chặt tắt thở từ lâu.
Hóa , con rắn là chiến lợi phẩm của Bé Lưỡi !
là một phen hú vía!
Tối hôm đó, gia đình Qua Vi quyết định tận dụng nguyên liệu sẵn . Họ xử lý con rắn khổng lồ, kẻ thù của Bé Lưỡi, ngay tại chỗ, chặt thành từng khúc cho một chiếc nồi lớn, nấu thành một nồi canh rắn thơm nức mũi.
Tuy nấu cả một nồi đầy ắp, nhưng sức ăn của bầy Thú Đá Khổng Lồ đáng nể, nên bốn họ chỉ chia mỗi non nửa bát để nếm thử cho mùi.
Canh rắn vị ngọt thanh, thớ thịt mềm mượt. Qua Vi ăn ngon đến mức nuốt cả lưỡi, ăn xong vẫn thòm thèm cái bát trống trơn mặt, chỉ bưng lên l.i.ế.m cho sạch bóng.
Còn Bé Lưỡi và Nón Xanh thích ăn đồ chín nên sớm trở về gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Không ngờ con rắn trông gớm ghiếc thế mà ăn ngon miệng ghê.” Qua Đường l.i.ế.m mép, vẻ mặt vẫn còn đầy kinh ngạc.
Bà Lâm mỉm : “Canh rắn là món đại bổ đó, chỉ ngon mà còn cho sức khỏe nữa!”
Sau bữa canh rắn ngon lành, cả nhà bốn trở về gian nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ tư, họ Vua Thú Đá lôi khỏi gian như thường lệ, và bầy thú con bắt đầu ném đá về phía họ.
“Bố ơi, bố thấy chúng nó ném đá ngày càng qua loa ?” Qua Vi ung dung né tránh, sang với ông Qua Võ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-342.html.]
“Không, chúng qua loa , mà là thực lực của chúng đang dần mạnh lên đấy.” Ông Qua Võ giờ đây cũng còn chật vật như lúc đầu, thậm chí còn dư sức che chắn cho bà Lâm phía .
Qua Vi liền gật gù tán thành. thật, chẳng từ lúc nào mà tốc độ của cô tăng lên đáng kể, thế nên bầy Thú Đá Khổng Lồ mới ngày càng khó ném trúng cô.
Ngày ngày trôi qua, Bé Lưỡi và Nón Xanh ban đầu luôn trở về trong bộ dạng te tua, khi còn chẳng mang con mồi nào về. Dần dần, vết thương của chúng ngày một nhẹ hơn, và nào cũng tha về một con mồi, thực lực tiến bộ vượt bậc.
Về phần gia đình Qua Vi, bầy thú con gần như thể ném trúng họ nữa, nên giờ chúng cũng lười chẳng buồn ném đá.
“Bố, , xem chúng thử rời ?” Qua Vi khẽ thì thầm.
“Để bố hỏi thử xem?” Ông Qua Võ cũng cảm thấy lâu như , bầy Thú Đá Khổng Lồ cũng còn hứng thú với họ nữa, hơn nữa từ đến nay họ đều tỏ ngoan ngoãn.
Nghĩ , ông Qua Võ liền chạy đến bên cái hố khổng lồ, cẩn thận thương lượng với Vua Thú Đá.
Thế nhưng, Vua Thú Đá dường như thấy gì, mắt mở, miệng , chẳng đồng ý cũng từ chối, đẩy ông Qua Võ thế khó xử.
“Hay là cứ lén thử xem nó cản ?” Qua Đường gãi đầu đề nghị.
Có lẽ cũng chỉ còn cách thôi!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Thế là, ngày hôm , khi Bé Lưỡi và Nón Xanh săn, bốn họ một nữa lẻn phía vách núi.
Khi đến gần vách núi, Qua Vi bất giác liếc con thú khổng lồ trong hố, phát hiện con thú vốn luôn nhắm mắt đang... ngủ gật.
Nó mở to mắt thấy Qua Vi , rụt đầu bò về hố, như từng thấy gì.
Qua Vi thấy liền hiểu ngay ý của nó, đây là nó đồng ý cho họ rời !
Lúc Qua Vi mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô hề rằng, mừng quá sớm!
Qua Vi bảo bố và Qua Đường trong gian , còn cô leo lên vách núi khổng lồ. Cứ như thế, cô đến thì họ cũng sẽ ở đó.
Vách núi đa phần đều trơ trụi, chỉ thỉnh thoảng vài cái cây với sức sống mãnh liệt đang ngoan cường bám khe đá.