Tiểu Lâm ngoan ngoãn gật đầu, em lí nhí đáp: “Em cảm ơn chị.”
Lúc Qua Vi mới sang với : “Cháu xin , cháu gọi điện thoại một lát.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Mọi đều hiểu ý và tự động tản , ông lão cũng dắt tay Tiểu Lâm lặng lẽ rời .
Qua Vi sang với ông nội: “Ông ơi, ông tự dạo một lát ạ?”
“Cháu cứ , ông khỏe re mà!” Qua Phú Quý vênh mặt đầy tự hào. Cháu gái ông giỏi giang như , ông kiêu hãnh lắm chứ. Nghe Qua Vi , ông vội đáp thật to.
Qua Vi một một góc, gọi video cho Thủy Linh Lung.
Cuộc gọi nhanh chóng kết nối. Thủy Linh Lung đang sofa nhà Qua Vi ăn vặt, cô nàng liếc tòa nhà và bồn hoa phía bạn , hỏi: “Chị Vi, chị đang ở thế?”
“Chị đang ở chỗ ông nội.” Vẻ mặt Qua Vi trở nên nghiêm túc, “Linh Lung, chị chuyện hỏi .”
“Vâng, chị cứ hỏi .” Thủy Linh Lung nhồm nhoàm ăn vặt trả lời, giọng rõ tiếng.
“Chị nghiêm túc đấy. Cậu nếu tròng mắt móc thì thể phục hồi ?” Qua Vi cẩn thận hỏi.
“Tròng mắt ư?” Thủy Linh Lung cuối cùng cũng thẳng dậy, cô gật đầu, “Về lý thuyết mà , ở tinh tế của chúng , chỉ cần liên quan đến tổn thương tinh thần lực dị năng, thì các bộ phận tứ chi và cơ quan khác đều thể dùng t.h.u.ố.c để phục hồi.”
“Vậy thì quá !” Qua Vi thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự một cô bé ngoan ngoãn như sống trong bóng tối vĩnh viễn, bao giờ thấy thế giới tươi nữa. Đó là một điều quá tàn nhẫn.
nhanh, Qua Vi chau mày, “Ôi trời, lúc nãy chị chỉ lo cho cánh tay của ông nội nên cho ông uống hết cả lọ t.h.u.ố.c .”
“Thuốc gì ạ?” Thủy Linh Lung hỏi, “Chẳng lẽ là t.h.u.ố.c phục hồi mà chú Qua mua?”
“ , chẳng lẽ bây giờ chúng đưa Tiểu Lâm về tinh tế ?” Qua Vi bắt đầu thấy đau đầu.
“Chị Vi chờ chút, trong nhẫn gian của em hình như một lọ em lấy của ba để nghịch, để em xem hết hạn !” Thủy Linh Lung đột nhiên nhớ điều gì đó, cô vỗ trán một cái cúi đầu lôi đồ ngoài tới tấp.
Chưa đầy một phút , Qua Vi thấy chiếc sofa nhà chất thành một ngọn núi nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-296.html.]
Qua Vi cạn lời. Cái cô tiểu phú bà , rốt cuộc giấu bao nhiêu bảo bối trong gian ?
“A, tìm thấy !” Thủy Linh Lung cầm một chiếc lọ nhỏ màu xanh lam lên, huơ huơ camera khoe với Qua Vi, “Để em xem nào... Oa, vẫn hết hạn!”
Qua Vi mỉm , đây đúng là niềm vui bất ngờ!
“Linh Lung, qua đây một chuyến ?” Qua Vi nháy mắt, đầy ẩn ý.
Thủy Linh Lung nhướn mày. Mới sáng nay chị Vi còn tỏ khó xử, ngập ngừng dám nhờ vả, thế mà mới qua vài tiếng chủ động mời đến ?
“Được thôi, chị Vi gửi tọa độ cho em , em qua ngay!” Thủy Linh Lung nhét miếng thịt khô cuối cùng miệng, nhai dậy khỏi sofa.
Mười lăm phút , sự dẫn đường của chú bảo vệ Lưu, Thủy Linh Lung mặt tại viện dưỡng lão. Lúc , Qua Vi đang dạo cùng ông nội.
“Chị Vi, em tới !” Thủy Linh Lung thấy Qua Vi gọi lớn.
Tiếng gọi , ở một nơi hiếm khi lạ đến như viện phúc lợi, thu hút 100% sự chú ý của .
Qua Vi với ông nội một tiếng dắt ông cùng về phía Thủy Linh Lung: “Linh Lung, chào chú Lưu ạ!”
Nghe đến đây, dường như một sức hút vô hình, tất cả già và trẻ em trong viện dưỡng lão đều bất giác tụ tập quanh nhóm của Qua Vi. Đặc biệt là ông của Tiểu Lâm, ông vội vã chen lên phía .
“Cô bé Qua, mắt của Tiểu Lâm nhà ông...” Ông lão mong chờ thấp thỏm hỏi.
Qua Vi mỉm , “Mắt của Tiểu Lâm chắc ạ, theo cháu!”
Qua Vi dẫn đến một đình nghỉ mát, bảo những khác đợi ở bên ngoài, để Tiểu Lâm xuống ghế đá. Sau đó, cô chìa tay về phía Thủy Linh Lung: “Linh Lung, cho chị mượn lọ t.h.u.ố.c của .”
Thủy Linh Lung đưa t.h.u.ố.c cho Qua Vi. Cô vặn nắp chai, đưa đến bên môi Tiểu Lâm, “Tiểu Lâm, há miệng uống nhé.”
Hàng mi dài của Tiểu Lâm run lên bần bật, cô bé từ từ hé môi, cẩn thận nuốt thứ chất lỏng mà Qua Vi đổ miệng .
“Tiểu Lâm, lát nữa mắt của em thể sẽ ngứa, em cố chịu đựng nhé!” Qua Vi dặn dò kỹ lưỡng.