Cô ngẩng đầu lên bức tường vây bên ngoài, một hàng chữ màu đen nổi bật nền tường màu nâu.
Kính già yêu trẻ.
Cô bước đến cổng viện, một đàn ông trung niên đang ghế, cúi mắt sách.
“Xin hỏi, đây là viện dưỡng lão ạ?” Qua Vi tiến gần, lễ phép hỏi.
“Chỗ chúng gọi là viện phúc lợi. Cháu tìm ai thế?” Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt hiền hậu Qua Vi.
“Bác ơi, ở đây ai tên là Qua Phú Quý ạ?” Qua Vi hỏi, lòng thấp thỏm lo sẽ câu trả lời mong .
“À, cháu ông Qua ? Ông ở phòng 201.” Người đàn ông đáp.
“Cháu thể thăm ông ạ?” Nghe , Qua Vi mừng rỡ, vội vàng hỏi.
“Cháu là gì của ông Qua?” Người đàn ông hỏi, “Vào thăm thì thành vấn đề, nhưng cháu cần điền sổ đăng ký một chút.”
“Cháu... cháu là cháu gái của ông ạ.” Qua Vi hổ đến đỏ bừng cả mặt. Bố , chú bác đều còn khỏe mạnh mà để ông nội viện dưỡng lão, cô thật chỉ tìm cái lỗ nào chui xuống cho xong.
“Ồ, là cháu gái của ông !” Người đàn ông như bừng tỉnh ngộ. “Ông đến đây cũng bảy tám tháng , mà từng thấy ai đến thăm cả! Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Người đàn ông hễ bắt chuyện là dường như dứt , ông bắt đầu lải nhải kể cho Qua Vi về ông Qua Phú Quý, ông là một đáng thương, suốt ngày buồn rười rượi, chẳng chẳng rằng, cũng thấy nào đến hỏi thăm, thật tội nghiệp.
Qua Vi mà trong lòng trĩu nặng. Nếu bố mà tình trạng của ông nội, chắc chắn dằn vặt lắm đây.
“Được , cháu !” Người đàn ông lấy một cuốn sổ để Qua Vi đăng ký xong xuôi, cuối cùng cũng cho cô .
Qua Vi như trút gánh nặng, rảo bước trong sân.
Vừa bước , cô mới nhận , trong viện chỉ già mà còn cả một vài đứa trẻ. Xem , nơi chỉ là viện dưỡng lão mà còn kiêm luôn cả cô nhi viện.
Cô vòng qua bồn hoa, lướt qua những cụ già đang thong thả tản bộ và đám trẻ đang nô đùa, nhanh chóng tiến về phía tòa nhà cao tầng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-292.html.]
Những cụ già ngước đôi mắt vẩn đục về phía Qua Vi, mặt nở nụ hiền từ. Một giọng sang sảng của cụ ông nào đó vang lên: “Cháu gái nhà ai mà xinh xắn thế nhỉ!”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Ha ha, đến thăm lũ xương già !”
Thỉnh thoảng, tiếng đám trẻ nô đùa đuổi bắt xen . Qua Vi đầu , thì mấy đứa nhóc đang lén lút theo lưng cô.
Qua Vi mỉm , u ám trong lòng dường như tan biến còn dấu vết. Nơi vẻ cũng tệ lắm, ít nhất theo cô thấy, ông nội sống ở đây còn hơn ở nhà bác Qua Văn nhiều!
Cô tiếp tục về phía , bước thang máy từ trường lên tầng hai. Vừa khỏi thang máy, ánh mắt cô bất giác dừng ở căn phòng gần nhất, cửa phòng treo tấm biển 201.
Một ông lão cụt một tay, gầy trơ cả xương đang chiếc ghế cạnh cửa sổ. Ánh mắt ông chăm chú bên ngoài, nơi bọn trẻ đang vui vẻ chạy nhảy.
Nhìn chúng, khóe miệng ông bất giác cong lên thành một nụ nhẹ.
Qua Vi rón rén bước phòng, đưa mắt đ.á.n.h giá một vòng. Căn phòng rộng chừng mười mét vuông, dọn dẹp vô cùng sạch sẽ. Chăn màn gấp gọn gàng, ngăn nắp, thứ đều sắp xếp đấy.
Trừ việc bên cạnh, những phương diện khác ở đây thể là hơn ở nhà bác Qua Văn nhiều!
Qua Vi bắt đầu quan sát kỹ ông nội , Qua Phú Quý. Cô nhận ông gầy rộc , thật khó mà liên tưởng với hình ảnh ông lão cao lớn, khỏe mạnh trong ký ức của cô.
Mái tóc đen nhánh, gọn gàng ngày nào giờ hoa râm, mọc bù xù như đám cỏ dại. Chủ nhân của nó dường như cũng chẳng buồn để tâm, cứ mặc cho chúng mọc một cách tự do.
Quần áo tuy bạc màu nhưng sạch sẽ, thể thấy chăm sóc ở đây vẫn trách nhiệm.
Có lẽ ánh mắt của Qua Vi quá chăm chú, ông Qua Phú Quý đang im lìm bỗng như cảm nhận điều gì, liền đầu , bắt gặp ánh của cô.
Trong mắt ông Qua Phú Quý lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh. Ông Qua Vi với ánh mắt ôn hòa, cất lời một cách bình thản như đang chuyện phiếm thường ngày: “Cháu đến ?”
Dường như lâu chuyện, giọng ông khàn đặc, tựa như tiếng giấy nhám chà xát.
Đôi môi Qua Vi run rẩy, khó khăn cất lời: “Ông nội, ông vẫn khỏe chứ ạ?”