“Bà ơi, ông nội trong phòng ạ?” Qua Vi tiếp tục đóng kịch vòng vo nữa, bèn thẳng mục đích của .
Nghe Qua Vi hỏi, nụ của bà cụ lập tức cứng đờ mặt, còn Qua Kiều và Qua Gia Bảo thì ánh mắt né tránh, dám thẳng Qua Vi.
Lại chuyện gì đây? Qua Vi chắc chắn uẩn khúc, cô khỏi nghiêm mặt, “Bà ơi, ông nội ạ?”
Qua Vi bây giờ còn như xưa. Giờ phút , vẻ mặt cô đột nhiên sa sầm trông cũng khá đáng sợ.
“Ông nội con... Ông nội con ông còn ở đây nữa .” Sắc mặt bà cụ vô cùng khó coi, bà cũng dám lừa gạt, lắp bắp sự thật.
“Cái gì?” Qua Vi bật dậy khỏi ghế sofa, bực bội hỏi , “Ông ở đây từ bao giờ ạ? Vậy bây giờ ông đang ở ?”
“Hơn nửa năm thì , chính ông đến viện dưỡng lão của Căn cứ, cụ thể thế nào thì cũng rõ.” Sắc mặt bà cụ khi xanh khi trắng, nhớ tới thằng con riêng cao to thô kệch của bà , hiểu trong lòng dấy lên cảm giác chột , sợ hãi.
Hơn nửa năm? Nói cách khác, ngay khi gia đình cô rời Căn cứ đến tinh tế bao lâu thì ông nội rời khỏi nơi ?
Thời gian dài như trôi qua, ông nội giờ . Qua Vi xoay thẳng cửa, cô chẳng thêm một lời nào nữa.
“Ấy, Tiểu Vi, ăn miếng cơm hẵng chứ!” Khương Lệ bưng một đĩa hoa quả điểm tâm từ trong phòng , thấy Qua Vi định liền vội vàng giữ .
Qua Vi hề đầu , đáp Khương Lệ chỉ bóng lưng cô và tiếng cửa đóng sầm.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Mẹ, đây là thế ạ?” Khương Lệ ngơ ngác, con gì sai chứ?
“Nó hỏi lão già Qua Phú Quý .” Bà cụ hậm hực dậy, đ.ấ.m lưng về phòng .
Khương Lệ, “...” Sao quên mất vụ nhỉ!
“Lát nữa A Văn về thì bảo nó đến tìm Tiểu Vi lời xin , ?” Bà cụ dặn dò, bây giờ gia đình Qua Võ là vai vế .
Sau khi Qua Võ rời , Qua Văn trải qua một phen rèn giũa, cuối cùng cũng chút đổi. Sau gặp đám tinh tặc, bắt đến khu mỏ cu li, cuối cùng cũng hiểu lợi ích của việc thực lực mạnh mẽ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-291.html.]
“Mẹ thì tự mà , con .” Khương Lệ liền từ chối ngay. Chồng chút địa vị, tính tình cũng trở nên gia trưởng hơn xưa, bà dại gì mà chọc chuyện .Qua Vi rời khỏi nhà chú Qua Văn, ở cổng khu tái định cư, trong lòng thoáng chút hoang mang. Viện dưỡng lão của Căn cứ ở , cô thật sự .
Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định tìm đại một gần đó để hỏi đường.
lúc , một phụ nữ trung niên dắt theo một đứa bé chợ về, cô vội vàng bước tới.
“Cô ơi, cho cháu hỏi một chút ạ.” Qua Vi mỉm hỏi.
Thế nhưng, cô còn hết câu, phụ nữ kích động nên lời, “Cô... cô là Qua Vi ?”
Qua Vi gật đầu, phụ nữ kích động đến mức mặt đỏ bừng, “Trời ơi, gặp Qua Vi bằng xương bằng thịt , cô còn với nữa!”
Qua Vi, “...”
“ thể chụp chung với cô một tấm ảnh ạ?” Người phụ nữ hỏi, đứa bé bên cạnh cũng reo lên, “Mẹ ơi, con cũng chụp ảnh chung với chị xinh gái!”
Qua Vi tròn mắt, lẽ nào gặp fan cuồng ?
*Tách.*
Qua Vi ngơ ngác tạo dáng trong bức ảnh, bên cạnh là hai con đang toe toét.
“Cô ơi, cháu hỏi một chút, viện dưỡng lão của Căn cứ đường nào ạ?” Qua Vi khó khăn lắm mới nhớ mục đích ban đầu của . Người cô bẻ lái nhanh quá, suýt nữa thì cô cũng quên mất.
“À, viện dưỡng lão hả, cái cô . Cứ thẳng về phía 100 mét, đó rẽ tiếp chừng 500 mét nữa là tới.” Người phụ nữ nhiệt tình chỉ đường.
“Cháu cảm ơn cô!” Qua Vi chân thành , vội vã bước nhanh về phía theo lời chỉ dẫn của phụ nữ.
Ông nội thật sự ở viện dưỡng lão ? Cô đến đó xác nhận ngay mới "
"Qua Vi men theo con đường về phía chừng trăm mét, quả nhiên thấy một ngã rẽ. Cô rẽ , tiếp năm trăm mét nữa thì một tòa nhà đơn độc, trơ trọi hiện , trông như thể cả thế giới lãng quên.