Mặc dù hiện tại Trái Đất mới chỉ đến qua ẩm thực, nhưng Qua Vi tin tưởng rằng, sẽ một ngày, khi cái tên Trái Đất các chủng tộc trong vũ trụ nhắc đến, thứ khắc ghi trong lòng chỉ là những món ăn tuyệt đỉnh, mà còn là thực lực hùng mạnh của nó!
Qua Vi tin tưởng sâu sắc điều đó, và nguyện ý nỗ lực ngừng vì mục tiêu .
Trái Đất ơi, hành tinh của , sẽ ngày đỉnh vinh quang của vũ trụ"
"Những món ăn cay nồng đậm vị của Căn cứ D khiến Qua Vi quyến luyến mãi thôi.
Mãi đến khi Qua Vi chuẩn xong xuôi thứ cho nhà hàng ảo Lam Tinh và trở Căn cứ, cô mới sực nhớ một chuyện vứt một xó xỉnh nào đó trong ký ức.
Nghĩ thì cô cũng thấy vô cùng áy náy. Ông nội cô, Qua Phú Quý, vốn chẳng bao giờ coi trọng gia đình cô. Ngược , cả nhà cô cũng chẳng thể nào thiết nổi với ông.
Nói một cách nghiêm túc thì, cô thực sự là một cháu gái đúng nghĩa. Ít nhất là cô thể lúc nào cũng đặt ông nội trong lòng, ngừng nghĩ cách hiếu thuận ông vui lòng.
Giống như bây giờ đây, dường như cô quên mất sự tồn tại của ông nội.
Cô nhớ từng rằng, nếu một cứ liên tục quên việc gì đó, đôi khi do họ đãng trí, mà là vì tiềm thức của họ đang bài xích việc đó, thế nên họ mới quên.
Giống như một kẻ lúc nào cũng quên trả nợ, thể là họ thật sự quên, nhưng khả năng lớn hơn là vì họ vốn dĩ chẳng trả tiền, nên họ mới quên!
Và một đứa trẻ luôn quên bài tập, tám, chín phần là thật sự quên, chẳng qua là vì nó vốn ghét cay ghét đắng việc bài tập, nên mới cố tình quên mà thôi!
Vậy nên, thực chất Qua Vi quên mất sự tồn tại của ông nội, mà bởi vì sâu trong lòng cô luôn kháng cự ông, và càng kháng cự hơn khi đối mặt với gia đình chú Qua Văn. Vì thế, cô chọn cách lãng quên.
Cũng giống như cái lý rằng bạn bao giờ thể đ.á.n.h thức một kẻ giả vờ ngủ !
Chỉ là, dù Qua Vi kháng cự đến , thì khi nhớ đến ông nội Qua Phú Quý, cô hiểu rằng thể trốn tránh nữa.
Bây giờ cô chỉ đại diện cho bản mà còn là bộ mặt của cha . Đã trở về mà đến thăm ông, sẽ trách cô, mà sẽ chỉ trích cha cô dạy con!
Hơn nữa, cô thật sự một việc vô cùng quan trọng cần gặp ông nội Qua Phú Quý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-290.html.]
Lần , Qua Vi một , cô để Thủy Linh Lung thấy dáng vẻ hèn mọn, luồn cúi của .
Khi Qua Vi đến nhà chú Qua Văn trong khu tái định cư, cả nhà ăn sáng xong.
Qua Vi bước đến cửa nhà chú và bấm chuông.
Như khi, một lúc lâu mới mở cửa.
Cánh cửa kẽo kẹt mở , Qua Vi cúi xuống , mở cửa là Qua Gia Bảo.
Khác với trong ấn tượng của cô, Qua Gia Bảo còn tròn vo nữa, gầy , vóc dong dỏng cao như măng mọc mưa.
Nhìn thấy Qua Vi ở cửa, trong mắt Qua Gia Bảo thoáng lên vẻ ngơ ngác và bất ngờ, một lúc lâu mới nhận đang chặn cửa, vội vàng lùi , nép một bên như thể sợ ăn đòn.
Qua Vi lúc mới bước trong, lúc thấy Khương Lệ từ trong phòng . Thím thấy Qua Vi thì chút bất ngờ, nhưng nhanh trở bình thường.
Bà sớm đồn từ tinh tế trở về. Hôm Qua Vi về thím đến chậm, chen chúc giữa đám đông nên chẳng thấy mặt mũi cô.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
đó cô gái trở về họ Qua, bà đoán già đoán non là Qua Vi , giờ gặp mặt quả nhiên là đứa cháu gái của !
“Tiểu Vi về đấy ? Mau !” Gương mặt Khương Lệ lộ rõ vẻ xu nịnh, đon đả mời Qua Vi, “Tiểu Kiều, mau đây chơi với chị Tiểu Vi của con !”
Lúc , bà danh nghĩa của cô trong phòng thấy động tĩnh cũng chậm rãi bước . Thấy là Qua Vi, bà hiếm hoi nở một nụ , “Là Tiểu Vi , bố con vẫn khỏe cả chứ?”
Sự hòa nhã hiếm thấy khiến Qua Vi cảm giác yêu thương mà hóa sợ. Nếu nụ mặt bà nội quá cứng nhắc, lẽ cô tin rằng bà thật lòng quan tâm đến cha !
“Dạ, bố cháu vẫn khỏe ạ. Cảm ơn bà quan tâm.” Qua Vi lịch sự đáp, “Dạo bà khỏe ạ?”
“Khỏe, khỏe!” Bà cụ đến nhăn cả mặt. Lúc , Qua Kiều cũng lững thững từ trong phòng bước , thấy Qua Vi liền mật sà đến cạnh, “Chị ơi, Tiểu Kiều nhớ chị lắm.”
Câu khiến Qua Vi khỏi nổi cả da gà.