“Hừ! Cho ông thịt ăn thì đương nhiên là hợp ý ông , tội nghiệp lão già , chỉ thể ngửi mùi thịt thôi.”
Lúc , một nữa bước , ba đang ăn uống với vẻ mặt đầy oán giận.
Qua Vi và Thủy Linh Lung , đúng là già mà như trẻ con, chuyện cũng y hệt lũ nhóc.
Qua Vi lặng lẽ lôi một con gà nướng. Ai, kho lương thực của cô đủ nữa.
Bữa tiệc nhỏ vốn chỉ dành cho hai cuối cùng càng lúc càng đông, đành dời sảnh lớn để ăn.
Cơm nước xong xuôi, Qua Vi và Thủy Linh Lung dạo một vòng cho tiêu cơm ai về phòng nấy, định bụng ngủ một giấc trưa để nghỉ ngơi.
Buổi chiều, hai cô nàng chui phòng sách, hì hục bắt đầu học bài rèn luyện tinh thần lực theo chương trình.
Năm nhất và năm hai ở học viện quân sự đều là giai đoạn đặt nền móng, chủ yếu là rèn luyện tinh thần lực và thể chất, đồng thời học các loại kiến thức lý thuyết. Tới năm ba, năm tư sẽ các buổi diễn tập thực chiến, còn năm cuối sẽ đến quân đội thực tập, trở thành một lính dự .
Hầu như mỗi vị tướng quân, nguyên soái đều bắt đầu từ một lính bình thường, từng bước lên, dựa quân công tích lũy để ngừng thăng tiến.
Chỉ cần bạn năng lực, quân đội sẽ cho bạn cơ hội!
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Có thể , quân đội là một trong ít những vùng đất hứa cho dân thường ở Liên Bang Tinh Tế, nơi quá nhiều đặc quyền dành cho con cháu quý tộc và danh gia vọng tộc.
Một buổi chiều trôi qua trong nháy mắt. Khi những ánh lộng lẫy bắt đầu sáng lên ngoài cửa sổ, cả Qua Vi và Thủy Linh Lung đều mỉm .
“Chị Vi, học cùng với chị thật sự thú vị!” Thủy Linh Lung vươn vai một cái, vẻ đắc đạo: “Em về thương lượng với mới , là em hạ ở lớp một năm nhỉ!”
“Phụt.” Qua Vi câu của Thủy Linh Lung chọc cho bật . Ở lớp ư? Dì Phong chắc mất mặt c.h.ế.t mất?!
“Linh Lung, chị lòng nhắc nhở em, nếu em sợ dì Phong đ.á.n.h cho một trận thì cứ thử xem!” Qua Vi tỏ vô cùng khoái chí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-258.html.]
He he, Thủy Linh Lung nghĩ tới chiêu “sư tử hống” của là rụt cổ. Thôi bỏ , cứ từ từ mà tiến ."
"Thời gian trôi nhanh như nước chảy, thoáng chốc hơn hai tháng trôi qua. Thủy Linh Lung và Qua Vi ngày nào cũng mải mê học tập, mãi đến khi vô tình ngẩng lên mới giật nhận , phi thuyền sắp cập bến Trái Đất .
Phải rằng, chiếc phi thuyền của nhà họ Phong lướt tựa như một bóng cá kình giữa biển , chỉ trong nháy mắt bỏ xa tít tắp chiếc phi thuyền màu trắng của Trung tâm Quản lý Hành tinh.
Dù chiếc phi thuyền phía cố tình giảm tốc độ, nhưng đợi mãi mấy ngày cũng chẳng thấy bóng dáng , Phong Thanh Dương bèn : “Hay là chúng cứ đến Trái Đất chờ họ !”
Những chiếc phi thuyền bỏ phía ban đầu vô cùng hoảng hốt, dốc lực tăng tốc để đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc họ nhận đó chỉ là công dã tràng. Làm mà đuổi kịp chứ?
Sau vài cố gắng bất thành, họ đành từ bỏ. Trái , khi quen , hai họ cảm thấy như cũng !
“Tiểu Vi, mau đây xem, hành tinh Trái Đất ?” Sáng hôm nay, Qua Vi đang định thư phòng giảng thì nhận cuộc gọi video từ Phù Lan, trong video truyền đến giọng phần phấn khích của bà.
Qua Vi thấy thế, vội vàng kéo Thủy Linh Lung cùng chạy lên khoang điều khiển phía .
Khi cả hai bước khoang điều khiển sang trọng, Phù Lan, Phong Thanh Dương và quây quần một màn hình điện tử khổng lồ. Qua Vi ngẩng đầu lên.
Đập mắt cô là một màu xanh lam quen thuộc, giữa đại dương xanh thẳm điểm xuyết những mảng lục địa với hình thù khác . Hành tinh chẳng chính là Trái Đất, quê hương mà Qua Vi hằng mong nhớ ?
“Cụ Phù Lan ơi, đây là Trái Đất!” Qua Vi cũng giấu nổi vẻ kích động, cô bước tới màn hình, ngắm hành tinh xanh đang ngày một gần hơn, hình ảnh ngày một rõ nét. Cô kìm mà đưa tay chạm nhẹ lên màn hình.
“Hành tinh từ xa trông như một viên pha lê xanh, thật đấy!” Văn Tử Thuẫn chắp tay lưng đến, trầm trồ khen ngợi.
Nghe quê hương khen, trong lòng Qua Vi vui sướng rộn ràng, là một Trái Đất, cô cảm thấy vô cùng vinh dự.
“Ủa, xem kìa, đó là cái gì ?” Hùng Bi đột nhiên la lớn.