Cả Nhà Ta Đều Thâm Tàng Bất Lộ - Chương 23

Cập nhật lúc: 2025-10-01 09:12:35
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà Qua Võ thấy nhiều nên cũng quen, bèn dậy phòng bên cạnh.

Đợi họ khỏi, bà lão lập tức hạ giọng gọi: “Gia Bảo, đây mau, bà cho con đồ ăn ngon !”.

Căn phòng cạnh phòng khách đầy năm mét vuông, chỉ đủ kê một chiếc giường, xoay cũng khó!

Trong phòng sực lên một mùi chua thiu. Quần áo bẩn, bát đũa ăn xong chất thành một đống lộn xộn, chẳng bao lâu dọn dẹp.

Qua Võ bước , thấy một ông lão đang thẳng đơ giường, một bên ống tay áo trống .

Đôi mắt ông trống rỗng, vô hồn lên trần nhà, bất động, bao lâu .

“Ba.” Qua Võ cha như già cả chục tuổi mắt, lòng đau như cắt.

Trong ký ức của , Qua Phú Quý luôn là một đàn ông dáng cao thẳng, khí phách hiên ngang! Nhìn bộ dạng của ông bây giờ, rõ ràng liên quan đến em trai vô tích sự của .

Nghe thấy tiếng Qua Võ, ông lão chỉ đảo tròng mắt một cái phản ứng nào khác.

Qua Võ đành sang hiệu cho Qua Vi và Qua Đường.

Trong lòng Qua Vi thực sự mâu thuẫn. Cô vốn chẳng ưa gì sự thiên vị của ông nội, nhưng ông yếu ớt tiều tụy thế , cô cũng thấy xót xa.

Cô kéo em trai cùng bước lên, cố nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, cất tiếng gọi: “Ông nội ơi, chúng cháu đến thăm ông ạ.”

Nghe thấy tiếng hai đứa cháu, Qua Phú Quý cuối cùng cũng phản ứng. Ông nghiêng đầu sang, khóe miệng cứng đờ cố gắng nở một nụ với hai chị em.

Qua Võ bên cạnh, vành mắt dần đỏ hoe. Anh gần bên giường Qua Phú Quý, thấp giọng : “Ba, là ba về ở với con nhé!”.

Lâm Vân bên thấy, há miệng định gì đó, nhưng khi ông lão tiều tụy mặt, cô im lặng.

“Mấy ! Không cần giả nhân giả nghĩa! Đi mau, ai cần mấy quan tâm?” Qua Phú Quý bỗng khàn giọng quát lên, xua đuổi cả nhà Qua Võ.

Nói , ông mặt tường, im nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-23.html.]

Thấy , lòng Qua Võ cũng nguội lạnh. Anh lặng lẽ nhét một tấm thẻ xuống gối của ông rời khỏi phòng.

Rất lâu , ông lão giường mới dùng bàn tay trái còn mò mẫm tấm thẻ gối. Nước mắt đục ngầu ngừng tuôn từ khóe mắt, thấm ướt cả chiếc gối đầu.

Giờ khắc , trong lòng Qua Phú Quý chỉ còn sự hối hận vô biên."

"Cả nhà bước khỏi phòng thì thấy một đàn ông trung niên trông trắng trẻo, sạch sẽ đang ở phòng khách. Anh đeo một cặp kính gọng đen, dáng vẻ vô cùng nho nhã.

Đây chính là Qua Văn, em trai cùng cha khác của Qua Võ.

Phải công nhận rằng, bố đặt tên cho hai em thật tầm xa trông rộng!

Qua Võ nước da ngăm đen, hình cao lớn vạm vỡ, tác phong đĩnh đạc. Anh là trầm , hào phóng, việc gì cũng cần cù chăm chỉ đến nơi đến chốn. Cách đối nhân xử thế cũng rộng rãi, bất cứ ai từng tiếp xúc với đều khen một tiếng.

Ngược , Qua Văn trắng trẻo gầy gò, vóc trung bình, thậm chí phần thấp. Gã nuông chiều từ bé nên tính tình tùy hứng, chịu nổi khổ. Làm việc gì cũng cả thèm chóng chán, chẳng hề chút kiên nhẫn. Tính tình còn , tiếp xúc lâu ngày chẳng ai ưa nổi.

Ấy mà ai ngờ , một kẻ trông vẻ trói gà chặt như gã thể chuyện điên rồ đến thế.

Thấy Qua Võ, Qua Văn liền né tránh ánh mắt. Gã chột vì sợ cả chuyện tày trời , lí nhí cất lời: “Anh cả, đến .”

Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!

Qua Võ chỉ hừ lạnh một tiếng. Qua Văn lập tức run lên, sợ đến mức dám ho he tiếng nào.

Ngồi bên cạnh, Khương Lệ thấy bộ dạng khúm núm của chồng thì chướng mắt vô cùng, bèn lên tiếng xòa: “Anh cả, chị dâu, mời chị !”

Qua Võ đảo mắt một vòng khắp phòng khách. Bà cụ đang ôm Qua Gia Bảo thì thầm gì đó, miệng thằng bé thì nhồm nhoàm gặm miếng hoa quả mà ông mang tới. Qua Kiều thì dán mắt màn hình quang não, chẳng thèm để tâm đến thứ xung quanh. Còn Qua Văn thì co rúm trong góc, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của .

Chẳng hiểu , cảm thấy thể ở căn nhà thêm dù chỉ mười lăm phút nữa. Anh mấp máy môi, lạnh giọng : “Mẹ, chúng con đây.”

Dứt lời, cũng chẳng đợi ai phản ứng, mở cửa rời .

Lâm Vân thấy vội vàng dắt con trai đuổi theo.

Khương Lệ phắt dậy, véo mạnh một cái cánh tay Qua Văn, đùng đùng nổi giận: “Đồ c.h.ế.t nhát nhà , đỡ vài câu cũng !”

 

Loading...