Phi thuyền trang hệ thống thu thập nước và điều hòa khí tự động nên sinh hoạt hàng ngày vẫn khá tiện lợi.
Vận động gân cốt một trận bữa tối, ai nấy đều cảm thấy khoan khoái, đến bữa ăn cũng thấy ngon miệng hơn hẳn!
Ngay cả những triệu chứng say sóng gian, một ngày vận động như , bệnh tình cũng thuyên giảm một cách kỳ diệu!
là tự tìm khổ mà, hành xác một phen thì thoải mái.
Qua Vi ăn xong, Trăm Tú Nhi, Lâm Thanh và Cao Mẫn hẹn tới.
“Tiểu Vi, tớ đến nhà xem Nón Xanh!” Lâm Thanh tới nhao nhao, cô nàng cực kỳ thích Nón Xanh.
“Đi thôi!” Tiểu Vi vẫy tay cả đám kéo về phòng cô. Dạo mấy cô gái thường xuyên tụ tập, cảm giác như cả tỉ chuyện để với .
Nón Xanh dẻo miệng, thể là lòng tất cả .
Qua Vi mở cửa, Nón Xanh vỗ cánh bay tới: “Các , về ?”
Câu dứt, mặt Qua Vi và mấy bạn bất giác nở nụ rạng rỡ.
Xem cái con vẹt ranh mãnh kìa, đúng là cách ăn thật"
“Nón Xanh, cưng đáng yêu c.h.ế.t !” Lâm Thanh ôm chặt Nón Xanh lòng, cưng nựng nó.
“Đừng sàm sỡ trẫm!” Nón Xanh lập tức xù lông, lông vũ dựng , một bên cánh chỉ thẳng Lâm Thanh đầy vẻ lên án.
Cái điệu bộ bé xíu cưng xỉu thật khiến yêu thích thôi, ai nấy đều phá lên ha hả. Trong phút chốc, cả căn phòng ngập tràn tiếng vui vẻ.
Ngày tháng cứ thế êm đềm trôi, thoáng cái hai tháng trôi qua. Qua Vi trong khoang điều khiển, ánh mắt dán chặt tấm bản đồ tạo thành từ vô đường cong phức tạp phía , cố gắng xác định vị trí của phi thuyền.
A Đạt thì cứ lượn lờ bản đồ, lúc thì dừng ở chỗ , lúc bay vòng ở chỗ , trông thong dong cực kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-159.html.]
“A Đạt, chừng nào chúng mới đến Liên Bang ?” Qua Vi chỉ bản đồ , vẻ mặt đầy hoang mang.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ánh sáng xanh A Đạt bừng lên, “Để xem nào!”.
Nó bắt đầu di chuyển dọc theo tuyến đường bản đồ. Thế nhưng, một phút, hai phút, ba phút... Thời gian cứ từng giây trôi qua mà A Đạt vẫn im thin thít.
“A Đạt, thế?” Qua Vi ngạc nhiên hỏi.
“Chuyện ... Chuyện ...” A Đạt lí nhí, giọng đầy đuối lý, “Hình như... chúng lạc .”
“Lạc đường?!” Giọng Qua Vi vút cao, Tiểu Tề mới mở cửa khoang điều khiển bước cũng giật nảy .
“Tiểu Vi, lạc đường gì cơ?” Tiểu Tề khó hiểu hỏi.
Qua Vi chỉ cảm thấy thái dương giật giật, tức đến phát điên . Cô chỉ tay A Đạt, gằn giọng: “Chị hỏi nó !”
Nghe , Tiểu Tề liền sang A Đạt: “A Đạt, chuyện gì ?”
A Đạt ấp úng: “Tại... tại lâu quá mà, lộ trình của hơn một ngàn năm , lỡ tay cài đặt sai một đoạn, bây giờ lẽ chúng đường cũ thôi.”
“Cái gì? Quay đường cũ á?” Tiểu Tề cũng la lên, “Vậy thì bao giờ chúng mới tới nơi ?”
“Có lẽ... chắc là... hơn ba tháng nữa!” A Đạt .
Qua Vi và Tiểu Tề đồng thanh: “Nếu trong vòng nửa năm mà còn tới nơi thì c.h.ế.t chắc!”
A Đạt yếu ớt phản bác: “Không , , chắc chắn cần đến nửa năm .”
Qua Vi chẳng thèm tin lời nó nữa, cô mở cửa khoang điều khiển tìm Tần Nghị bàn bạc.
“Anh Tần?” Qua Vi gọi cho Tần Nghị qua quang não là tuôn một tràng than thở. Tần Nghị xong cũng thấy đau đầu: “Tiểu Vi, tình hình . Thế , sẽ liên lạc với đội trưởng các tiểu đội khác ngay, cùng thương lượng.”
“Vâng, em qua ngay đây.” Qua Vi ngắt liên lạc, về phía căn phòng dành riêng phòng họp.
Trong phòng họp, Tần Nghị đến. Qua Vi với tư cách là đội trưởng tiểu đội Căn Cứ cũng tới tham dự. Cô xuống ghế bao lâu thì Trăm Tú Nhi cũng đẩy cửa bước , cô bây giờ là đội trưởng tiểu đội Đào Nguyên.