Ban đầu, ai cũng vô cùng phấn khích. Mọi chẳng hẹn mà cùng đổ dồn về phía các ô cửa sổ, dán mắt lớp kính trong suốt, háo hức gian bên ngoài.
Giờ phút , bất kể là của bốn đại căn cứ đến từ Đào Nguyên, tất cả đều đầu tiên ngắm vũ trụ ở cách gần đến thế. Trước cảnh tượng hàng vạn vì lấp lánh, gương mặt ai nấy đều giấu nổi vẻ chấn động và choáng ngợp.
Nhìn từ vũ trụ, Trái Đất là một hành tinh xanh tuyệt .
Điều ai cũng , nhưng ngắm hành tinh xanh qua hình ảnh video, chắc chắn thể nào sánh với cảm giác rung động tận tâm can khi tận mắt chứng kiến!
Thảo nào xưa thường , trăm bằng một thấy. Tận mắt chứng kiến quả nhiên hơn xa ngàn vạn lời kể!
Khi phi thuyền lao vun vút, hình ảnh Trái Đất ngày một nhỏ dần lùi xa, trong lòng mỗi dâng lên một cảm xúc phức tạp khó tả.
Trong họ sự háo hức vô hạn với vũ trụ khám phá, nỗi buồn man mác khi rời xa hành tinh nuôi dưỡng .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“A Đạt, mi thể đừng vòng vòng nữa , chóng mặt quá!” Trong buồng lái cao nhất, Qua Vi bất lực giọt nước màu lam đang xoay tít trong phòng.
“Ha ha, chủ nhân, A Đạt vui lắm!” A Đạt vui vẻ đáp.
“Mi mau xem xem, lộ trình của chúng đúng đấy?” Qua Vi nhíu mày, tấm bản đồ hành trình trong buồng lái cô hoa cả mắt.
A Đạt lượn một vòng bản đồ hành trình, “Không vấn đề gì!”
“Vậy , để gọi Tần cử đến đây trông chừng!” Qua Vi mở quang não liên lạc với Tần Nghị, kể sự việc.
Tần Nghị đáp: “Được, sẽ cho qua ngay.”
Quả nhiên, đầy mười lăm phút , Tần Nghị tới, cùng còn quen cũ là Tiểu Tề.
“Cứ giao chỗ cho , yên tâm!” Tiểu Tề bước vỗ n.g.ự.c đảm bảo.
“Anh Tề, em nhé.” Qua Vi tủm tỉm , “Có chuyện gì thì liên lạc ngay!”
Tiểu Tề vội gật đầu, giơ tay dấu “OK”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-156.html.]
Hiện tại, đội một trăm chia thành năm tiểu đội, Tần Nghị là đại đội trưởng, bên năm tiểu đội trưởng lượt phụ trách những đến từ bốn đại căn cứ và Đào Nguyên.
Khu vực buồng lái sẽ do năm tiểu đội phiên canh gác, ngày đầu tiên bắt đầu từ Căn cứ một.
Qua Vi rời buồng lái cùng Tần Nghị, một vòng kiểm tra ở tầng hai. Mọi vẫn còn đang chìm đắm trong sự hiếu kỳ với vũ trụ bên ngoài, túm năm tụm ba với bàn tán sôi nổi.
“Mau kìa, băng!” Có kinh ngạc reo lên khi một vệt sáng vụt qua ngoài cửa sổ.
“Ước , ước ! trở thành đàn ông mạnh nhất vũ trụ!” một trai trẻ hô to.
“Ước mà là mất linh đấy!” Người bên cạnh khúc khích , bụng nhắc nhở.
“Chà chà, còn đòi đàn ông mạnh nhất vũ trụ cơ đấy!” cũng lên tiếng giễu cợt, “Mặt dày thật, đến đoàn trưởng Tần của chúng còn bao giờ mạnh miệng như thế!”
Mặt trai lập tức đỏ bừng, đôi mắt to tròn ngấn nước, trông ngây thơ bất lực.
“Thôi thôi, bớt vài câu !” Có bắt đầu hòa giải.
“Nhìn kìa, tinh vân đằng quá!” Rất nhanh đó, sự chú ý của hút những vì rực rỡ và các dải tinh vân đủ màu sắc ngoài cửa sổ. Ai nấy đều nghển cổ, căng mắt ngoài.
Cậu nhóc hùng hồn tuyên bố “chí lớn” vội quệt nước mắt, quên ngay nỗi tủi ban nãy để hòa đám đông cùng ngắm tinh vân.
“Anh Tần, em xem ba một chút.” Thấy tinh thần đều , Qua Vi cũng yên tâm hơn.
“Em .” Tần Nghị gật đầu, chắp tay lưng, ánh mắt sâu thẳm hướng ngoài cửa sổ, tựa như chứa cả một biển lộng lẫy.
Qua Vi xoay về căn phòng cách đó xa. Cửa mở, một bóng xanh vù tới, đon đả cất tiếng: “Mỹ nhân, trẫm nhớ nàng c.h.ế.t !”
“Chị ơi, phi thuyền vui thật đấy!” Qua Đường cũng lon ton chạy tới, ngẩng đầu cô, vẻ mặt đầy phấn khích.
Qua Vi xoa đầu em trai phòng, chú vẹt xanh vỗ cánh bay lên đậu gọn vai cô.
Đây là một căn phòng lớn nhiều phòng nhỏ, bên trong bốn gian. Ba Qua và Lâm một gian, Qua Vi và Qua Đường mỗi một gian, gian còn dùng nhà bếp.