Vừa thấy Qua Vi khỏi cửa, Nón Xanh liền bám theo như một cái đuôi nhỏ, thỉnh thoảng cất tiếng hót vang, tô điểm cho buổi sớm yên tĩnh thêm phần sức sống.
Trên đường chạy bộ bằng nhựa, hai cô gái trẻ sóng vai , làn da trắng nõn ửng hồng như trái táo chín. Mái tóc đuôi ngựa cao vút nảy lên theo từng nhịp chạy, căng tràn thở thanh xuân tươi khiến ai cũng thấy lòng bừng sáng.
Qua Vi và Trăm Tú Nhi chạy hơn một tiếng đồng hồ mới về nhà ăn sáng.
Lúc họ về đến nơi, Qua Đường cũng dậy, đang ở bàn ăn cháo.
“Dì Tú Nhi thích ăn gì, cả cháo, bánh bao và màn thầu đấy, các con xem ăn gì thì ăn nhé, dì đây!” Dì Lâm dặn dò.
Trăm Tú Nhi liền ngoan ngoãn gật đầu.
Dì Lâm mỉm vài câu vội vã đến bệnh viện. Dạo dì bận tối mắt tối mũi, thời gian về nhà nấu cơm cũng cố gắng lắm mới sắp xếp .
Nón Xanh lúc bay tới, nhại giọng dì Lâm: “Các ngươi xem ăn gì thì ăn nhé, trẫm đây!”.
“Cứ quậy , đừng hòng khỏi nhà!” Qua Vi c.ắ.n bánh bao rõ chữ.
Nón Xanh lập tức ngoan ngoãn ngay, rụt cổ như con rùa.
Hiện tại ba của Qua Vi gần như bình phục. Nghe dì Lâm , chiều mai là thể thủ tục xuất viện về nhà, nhưng dù cũng thương nặng như , về nhà vẫn cần tịnh dưỡng một thời gian dài.
Nghĩ đến hôm qua viện thăm ba, ba Qua Vi ăn sáng xong liền tranh thủ đến bệnh viện.
Ba Qua Vi đang giường ngứa ngáy chân tay, thấy ba đến thì mừng rỡ thôi. Vừa họ sắp đến một mỏ tinh thạch nào đó, ông chỉ hận thể theo ngay lập tức!
“Anh còn nữa?” Ngay lúc ba Qua Vi đang hăng hái bàn chuyện mỏ tinh thạch, dì Lâm đẩy cửa bước , .
“He he, cả, chỉ ở nhà thôi!” Vẻ mặt của ông Qua Võ đổi trong một nốt nhạc, còn lén nháy mắt với Qua Vi.
“Làm gì đấy? Mắt co giật ?” Dì Lâm chút nể nang vạch trần trò mèo của ông Qua Võ.
Nón Xanh bay tới, sợ chuyện lớn mà nhại : “Làm gì đấy? Mắt co giật ?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-136.html.]
Giọng kỳ quặc của nó khiến ba Qua Vi bên cạnh mà đau cả bụng.
Tuy nhiên, Qua Vi cũng dám thử thách giới hạn của , cô vội : “Ba , tụi con ngoài nhé!”.
Qua Vi, Trăm Tú Nhi và Qua Đường cùng đến tòa nhà của quân đội.
Nhìn thấy tòa nhà hình “Thanh Gươm” khổng lồ sừng sững chọc trời, Trăm Tú Nhi vẫn khỏi choáng ngợp, trầm trồ khen ngợi: “Tòa nhà xây đúng là khí thế thật!”.
Qua Vi cũng gật đầu đồng tình: “Ừm, quả thật một phong thái riêng!”.
Tới tòa nhà quân đội, Qua Vi thẳng lên tầng cao nhất. Hôm qua cô hẹn với Tề, sáng nay sẽ cùng đến mỏ tinh thạch.
Khi ba lên tới tầng thượng, họ liền trông thấy Tề đang chờ bên cạnh chiếc xe bay.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Anh Tề!” Qua Đường vui mừng chạy tới.
“Lên xe!” Anh Tề một tay bế bổng Qua Đường lên, đặt bé ghế ghế lái.
“Đi thôi!” Qua Vi vững xe, lấy một vỉ t.h.u.ố.c chống say xe đưa cho Trăm Tú Nhi, đó mới lên tiếng.
Trăm Tú Nhi uống một viên thuốc, chẳng mấy chốc cảm thấy mơ màng, đôi mắt lim dim ngủ .
Khi cô tỉnh nữa, chiếc xe dừng một cánh đồng rộng lớn. Phía cánh đồng, một bức tường dài bao quanh một cái hố sâu ở chính giữa. Đất đá trong hố liên tục vận chuyển ngoài, dường như họ vẫn đang đào sâu xuống .
Trăm Tú Nhi xoa trán, thầm nghĩ t.h.u.ố.c chống say xe cũng hiệu quả thật, cô cảm thấy khó chịu chút nào.
Cô ngẩng đầu ngoài cửa sổ, Qua Vi và xuống xe, đang bên cạnh hố sâu xem xét gì đó. Giữa trung, vật thể hình giọt nước phát một luồng sáng xanh lam bao trùm lấy bàn tay Qua Vi.
Trăm Tú Nhi tháo dây an , mở cửa xe cũng tới.
“Mọi đang xem gì thế?” Trăm Tú Nhi thấy tay Qua Vi đang cầm một viên đá lấp lánh tuyệt , tò mò hỏi.