Qua Vi gật đầu phòng ăn. Dì Lâm để cho cô mấy chiếc bánh bao nóng hổi trong nồi.
Cô xử gọn bốn cái bánh bao lớn mới sang em trai: “Em ăn thêm chút gì ?”
Qua Đường lắc đầu: “Em no ạ.”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Mẹ đến bệnh viện ?” Qua Vi cầm hai cái bánh bao còn lên, hỏi.
“Vâng! Lúc em dậy thì .” Qua Đường gật đầu.
“Anh Tần, ăn bánh bao ? Vẫn còn nóng đấy.” Qua Vi đưa bánh bao về phía .
Hương thịt thơm lừng từ chiếc bánh bao nóng hổi len lỏi khoang mũi, Tần Nghị im lặng nhận lấy.
Ăn xong, Tần Nghị dậy: “Chúng thôi, còn sớm nữa!”
Qua Vi gật đầu, cô xoa đầu Qua Đường: “A Đường, em ?”
“Đi ạ!” Qua Đường gật đầu lia lịa, “Em ở cùng chị!”
“Mỹ nhân ơi, trẫm cũng !” Nón Xanh cũng chen , “Trẫm ở bên cạnh mỹ nhân.”
Đầu Lưỡi Nhỏ cũng chạy đến hóng chuyện, hình khổng lồ của nó lượn tới, bắt chước Nón Xanh gác đầu lên vai Qua Vi: “Xì xì.”
Qua Vi cảm thấy đầu như nổ tung: “Thôi thôi, tránh một bên !”
“Mỹ nhân, hôm qua rõ ràng đồng ý với trẫm mà!” Nón Xanh cô với vẻ mặt đầy oán trách.
Qua Vi sực nhớ , hình như... lẽ... hôm qua cô đúng là bừa một câu như .
“Nón Xanh thể cùng.” Qua Vi quyết định, sang Đầu Lưỡi Nhỏ đầy áy náy, “Đầu Lưỡi Nhỏ, chúng xe lớn hơn thì chị sẽ cho em cùng nhé.”
Nghe , Đầu Lưỡi Nhỏ cũng giận, nó từ từ rút đầu khỏi vai Qua Vi, ngoan ngoãn rạp xuống đất nhúc nhích. Ban ngày nó lười biếng lắm.
“Yeah, thôi!” Qua Đường tung tăng chạy cửa, Nón Xanh vội vàng đập cánh bay theo .
Trên xe bay, Qua Vi và Qua Đường ở hàng ghế cùng Nón Xanh, còn Tần Nghị ở ghế lái: “Em hỏi A Đạt xem vị trí cụ thể ở .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-132.html.]
“A Đạt?” Qua Vi gọi trong đầu.
A Đạt lập tức hiện từ trán cô. Nó ngẫm nghĩ một lát : “Tối hôm , lâu khi gặp đợt tấn công đầu tiên của bầy sâu, cảm nhận mỏ tinh thạch.”
Tần Nghị liền xác định vị trí gần đúng, điều khiển xe bay nhanh chóng lao về phía mục tiêu.
Hơn bốn tiếng , Tần Nghị bắt đầu giảm tốc độ, lượn vài vòng xung quanh. “Tối hôm đó chúng chạm trán bầy phi trùng ở quanh đây.”
“Dừng !” A Đạt đột nhiên hét lên, “Rẽ sang một chút, đúng ! Qua thêm chút nữa!”
Tần Nghị lái xe di chuyển liên tục theo sự chỉ huy của A Đạt.
“Được , dừng!” A Đạt hưng phấn reo lên, “Chính là chỗ !”
Qua Vi qua cửa sổ, bên ngoài là một cánh đồng hoang trải dài ngút tầm mắt, đầy những loài cỏ dại, hoa dại và bụi cây thấp bé.
Tần Nghị đỗ xe ngay cánh đồng cùng hai chị em Qua Vi xuống xe. A Đạt vui vẻ xoay vòng vòng: “A, cảm nhận , mỏ tinh thạch lòng đất đang kêu gọi !”
Nón Xanh cũng phấn khích bay lượn cánh đồng, thỉnh thoảng phát những tiếng kêu quái dị. Nó thậm chí còn tạo dáng giữa trung: “Mỹ nhân, mau xem trẫm bây giờ là siêu trai !”
Qua Vi liếc mắt con chim dở , đáp cho lệ: “Đẹp! Đẹp trai ngời ngời!”
Nghe , Nón Xanh càng tạo dáng đa dạng hơn. Khi nó định thực hiện một tư thế bay ngược lên trời thì may lỡ trớn, ngã chổng vó xuống đất.
“ là con chim ngốc xít điệu đà !” Qua Vi và Qua Đường bộ dạng ngớ ngẩn của nó mà đau cả bụng, ngay cả Tần Nghị cũng nhịn mà nhếch môi .
“Đi thôi, chúng về!” Tần Nghị lặng lẽ ghi nhớ tọa độ nơi , ba trở xe bay, thẳng tiến về căn cứ.
Bây giờ, họ chỉ cần về báo cho Thủ trưởng Hà vị trí mỏ tinh thạch, những việc còn sẽ do ông quyết định.
Lúc họ về đến căn cứ thì quá bữa cơm từ lâu.
Dù cả ba ăn nhẹ xe nhưng bụng vẫn réo ầm ĩ.
Tần Nghị đưa hai chị em Qua Vi về nhà kịp nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến văn phòng của Thủ trưởng Hà: “Thưa Thủ trưởng, tìm ạ!”