Ngay cả Phương thành chủ, vốn luôn điềm tĩnh chững chạc, cũng kích động đến mức mặt mày đỏ bừng.
Năm xưa khi tham gia thử thách leo tháp, ông may mắn chiêm ngưỡng Sơn Thần từ xa một . Không ngờ rằng đời , ông diễm phúc diện kiến ngài một nữa!
Lão giả mây xuống khắp thành Đào Nguyên, từ tốn giơ hai tay lên và nhẹ nhàng ấn xuống. Lập tức, biển đang hò reo bỗng im bặt, gian chìm tĩnh lặng.
“Hỡi các con dân của , trong leo tháp , chọn mang thiên mệnh để kế thừa bảo tháp !”
Giọng của Sơn Thần vang vọng giữa mây trời, như một tiếng sét đ.á.n.h ngang tai tất cả . Thông Thiên Tháp... mà chủ nhân ?!
“Và đây, xin mời chủ nhân của Thông Thiên Tháp!” Giọng uy nghiêm của lão giả một nữa vang vọng đầu .
Bên trong tháp, Qua Vi khung cảnh bên ngoài đang chiếu một màn hình lớn, cô giơ ngón tay cái về phía giọt nước bên cạnh, khen ngợi: “A Đạt, đỉnh thật đấy!”
Sự thật là, bên ngoài vốn chẳng lão giả nào, càng hề vị Sơn Thần nào tồn tại. Tất cả chỉ là một ảo cảnh quy mô cực lớn, đủ sức đ.á.n.h lừa thị giác của vô , khiến họ cùng chìm một giấc mộng chung mà thôi.
A Đạt xoay tít một vòng, vẻ đắc ý lắm. Cũng xem nó là ai chứ?
Nó chính là trí não vô địch mạnh nhất vũ trụ !
Xoay tít một lúc lâu, A Đạt mới chịu dừng . Nó bay vèo đến trán của Qua Vi “bép” một tiếng, dán chặt lên đó.
“Được , đến lượt chúng lên sân khấu thôi!” A Đạt đầy hào hứng.
Bị nhốt trong tòa tháp hơn một ngàn năm, nó sắp bức bối đến phát điên !
“Đi thôi!” Một cánh cửa nhỏ tự động hiện trong tháp, Qua Vi do dự mà bước thẳng ngoài.
Trên bầu trời thành Đào Nguyên, bên cạnh vị lão giả bỗng xuất hiện một thiếu nữ trẻ tuổi. Cô mặc bộ y phục đơn sơ, gương mặt bình thản, chút gợn sóng.
Kỳ diệu , mỗi bước chân của cô tới , lòng bàn chân lặng lẽ nở rộ những đóa sen hồng rực rỡ. Toàn cô toát khí chất cao quý, thoát tục, tựa như một vị thần nữ giáng trần!
Đặc biệt là ấn ký hình giọt nước màu lam vầng trán trắng nõn của cô, nó càng tôn lên vẻ linh khí thoát tục, một vẻ khiến tài nào rời mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-113.html.]
“Tiên nữ!”
“Thông Thiên Tháp chủ!”
“Thần nữ!”
Phía , đám đông một nữa bùng nổ, gào thét trong sự phấn khích tột độ.
Vài tiếng gọi “Tiểu Vi” yếu ớt vang lên, nhưng nhanh chóng nhấn chìm trong biển âm thanh cuồng nhiệt của đám đông, để một gợn sóng.
Tại phủ thành chủ, thím Cố vẫn hết cảm giác hồi hộp bất an kể từ lúc mời đến đây khách. Thím lúc nào rời mắt khỏi ngọn tháp cao sừng sững.
Khi thấy thiếu nữ xuất hiện bên cạnh lão giả, thím kích động đến mức suýt ngất , vội vàng lay bên cạnh: “Bố thằng Bánh Nướng ơi, là Tiểu Vi nhà kìa!”
Chú Dương và bé Bánh Nướng cũng thấy, ai nấy đều phấn khích kém. Cả ba sững trong sân, mắt chớp dõi theo bóng hình bầu trời.
Ở những nơi khác trong thành, Lâm Thanh, Ngô Thiên và Hạ Bằng cũng nhận thiếu nữ bầu trời chính là Qua Vi. Ai nấy đều chấn động tột độ, bất giác lẩm bẩm: “Cô nhóc Qua Vi , đúng là ba ngày gặp bằng con mắt khác mà!”
Trên tường thành, Tần Nghị khẽ nhếch môi, nở một nụ thản nhiên. Linh cảm của quả nhiên sai, cô nhóc đúng là đại cơ duyên.
Bách Tú Nhi Qua Vi, miệng giấu nụ ngọt ngào. Chủ nhân Thông Thiên Tháp là Tiểu Vi, thật quá !
Phương thành chủ cũng như bao dân Đào Nguyên khác, giấu nổi sự kích động, ánh mắt ông chăm chú lão giả và Qua Vi .
Lão giả trân trọng trao tòa tháp cho Qua Vi. Cô một tay đỡ lấy bảo tháp, tay còn bắt chước dáng vẻ của ông, giơ lên hiệu cho im lặng. Giọng trong trẻo nhưng đầy uy lực của cô vang vọng khắp nơi: “Ta, chủ nhân Thông Thiên Tháp, xin thề sẽ bảo hộ các con dân thành Đào Nguyên!”
Cả trong và ngoài thành Đào Nguyên lập tức một nữa vỡ òa trong tiếng hoan hô.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Vi thầm nghĩ: “...”
*Có cần kích động đến thế ? Mình còn xong mà!*