Giọt nước thấy vẫn đủ, còn bồi thêm một câu: “Hoặc thì phẫu thuật chuyển giới cũng !”
Qua Vi đang kinh ngạc vì giọt nước chính là “Sơn Thần” mà làng Đào Nguyên bao đời kính ngưỡng, thì hai từ “tự cung” và “chuyển giới” cho sốc đến nên lời. Chuyện quái gì đang xảy ?
Tần Nghị mới nuốt trôi miếng bánh ho sặc sụa. Anh khó tin giọt nước, đây là tiếng ?
À, hình như nó là !
Giọt nước tỏ vẻ bất mãn, thái độ gì thế ? Nếu vì tiềm năng của thằng nhóc tồi, nó mới thèm để ý đấy!
“Bổn Sơn Thần là con gái, thèm ở chung với tên đàn ông thô lỗ nhà ngươi!” Giọt nước kiêu ngạo .
Nó dứt lời, một luồng sáng trắng bao bọc lấy Tần Nghị, “đóng gói” tống ngoài.
Qua Vi thầm rủa trong bụng: “ là tùy hứng hết t.h.u.ố.c chữa!”
Giọt nước lúc bay đến mặt Qua Vi, xoay một vòng: “Ừm, vẫn là cô thú vị hơn, gã đàn ông hôi hám chán c.h.ế.t !”
Qua Vi chỉ : “Đừng mà, thật cũng chán lắm!”
Trên trần nhà, chiếc đèn chùm lộng lẫy vụt tắt. Một khúc nhạc bi thương ai oán vang lên. Giọt nước cũng ngừng xoay, ánh sáng xanh u uẩn của nó dần lụi tàn.
Lại định giở trò gì nữa đây?"
"Trong gian tối mịt, một tiếng thở dài khẽ vang lên bên tai Qua Vi.
“Hơn một ngàn năm , mà mắc kẹt ở cái hành tinh bản địa hẻo lánh cằn cỗi .”
Giọng ... khiến Qua Vi khẽ run lên, da gà da vịt nổi đầy ! Cô còn tưởng giọt nước đang cố tình màu.
mà, lượng thông tin trong câu nhiều đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-110.html.]
Trong lúc Qua Vi còn đang rối bời với hàng ngàn suy nghĩ, từng màn hình ảo bỗng hiện lên giữa trung.
Đầu tiên, màn hình là một biển bao la cuồn cuộn. Vô vì tinh tú lấp lánh nền trời đêm, kết thành những dải ngân hà rực rỡ, dải sáng ngời lộng lẫy, dải u tối, nhạt nhòa. Bên cạnh đó là những đám tinh vân đủ màu sắc, tựa như làn khói huyền ảo đang chầm chậm cuộn trào. Thỉnh thoảng, một vệt băng rực rỡ kéo theo chiếc đuôi thật dài vụt ngang qua.
Cảnh biển đến nao lòng, khiến Qua Vi nhanh chóng đắm chìm trong đó.
Một chiếc phi thuyền từ giữa biển lao , lướt đầy phong cách, kéo theo một gợn sóng li ti.
Hình ảnh chuyển cảnh, bóng dáng một phụ nữ với dáng vẻ hiên ngang, dũng xuất hiện phi thuyền. Xung quanh cô, mười mấy đang vây chặt lấy. Người phụ nữ chiến đấu vô cùng dũng mãnh, nhưng đáng tiếc, hai tay khó địch bốn tay. Cuối cùng, do sức yếu thế cô, cô đành chật vật chạy trốn.
Con đường trốn chạy đằng đẵng, truy binh phía vẫn bám riết buông. Chiếc phi thuyền cuốn một cơn lốc gian, lạc hố đen, bắt đầu chuyến du hành vô định trong vũ trụ.
Ở cảnh cuối cùng, chiếc phi thuyền vốn lộng lẫy giờ đây đáng thương rơi tự do, đ.â.m thẳng xuống một hành tinh xinh màu xanh biếc.
Đây là...? Một câu chuyện bỗng hiện lên sống động trong đầu Qua Vi.
“Ngàn năm , chủ nhân mang theo A Đạt tung hoành giữa biển , đặt chân đến vô tinh vực, khám phá bao hành tinh lạ, trở thành một ngôi thám hiểm lừng lẫy một thời!”
Giọng đầy say mê và tự hào vang vọng khắp căn phòng, mang theo sự kính ngưỡng thể che giấu.
“Thế nhưng, trong một chủ nhân ngoài thám hiểm, tìm kiếm những hành tinh ai đến, một lũ giặc đáng ghét mai phục tuyến đường của , tấn công !”
Giọng chuyển sang đầy căm phẫn, nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là hận lũ giặc đến tận xương tủy.
“Chủ nhân địch đông nên trọng thương, nhưng bọn chúng vẫn chịu buông tha. Hết cách, chủ nhân đành mang theo A Đạt bỏ chạy, cứ chạy mãi, chạy mãi.”
“Trong một sự tình cờ, phi thuyền của chúng lạc tinh vực . Nhiên liệu cạn kiệt, phi thuyền rơi xuống hành tinh bản địa lạc hậu .”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Qua Vi đến nhập tâm, một lúc lâu mới hồn, trong lòng khỏi thổn thức.
Cô về phía giọt nước mờ ảo đang lơ lửng giữa trung, bỗng dâng lên một nỗi cảm thông sâu sắc: “Thì tên là A Đạt ? Cậu vẫn chứ?”