Tầng thứ hai mươi chín, Qua Vi đang chiếc bè gỗ đơn sơ mà rầu rĩ trong lòng. Tuy là miền Nam, nhưng cô là một con vịt cạn chính hiệu!
Chiếc bè trôi bồng bềnh con sông rộng lớn, lúc nhanh lúc chậm, thỉnh thoảng còn xoay một vòng tròn trĩnh khiến Qua Vi, một kẻ mù bơi, đó mà tim gan cứ nhảy loạn xạ.
Dòng sông nước chảy xiết quá, chẳng sẽ trôi về phương nào.
Nếu cứ bè trôi dạt cả tiếng rưỡi đồng hồ thế thì còn nhiệm vụ gì nữa, mà đá thẳng khỏi tháp luôn cho .
lúc Qua Vi đang ủ rũ chau mày, dòng sông bỗng chảy chậm , tốc độ của chiếc bè cũng từ từ giảm xuống.
Trái tim đang treo lơ lửng của Qua Vi lúc mới tạm thời hạ xuống. Cô nghĩ, lát nữa nếu bè trôi vùng nước cạn, tìm cách lên bờ ngay.
Tiếc , cô còn kịp hành động thì giữa lòng sông đột nhiên xuất hiện một tảng đá tròn vo khổng lồ. Chiếc bè đ.â.m sầm tảng đá, dây thừng buộc bè đứt phựt trong nháy mắt, cả chiếc bè vỡ tan thành từng mảnh.
Nói thì chậm mà xảy thì nhanh, Qua Vi thuận thế lao về phía , bám víu lấy tảng đá trơn tuột .
Qua Vi chật vật bám tảng đá trơn tuột, loay hoay mãi một lúc lâu mới chuyển từ tư thế bò sang .
Tảng đá ngay giữa sông, mà cô bờ đây? Qua Vi vô thức xoa xoa tảng đá, bắt đầu sầu não.
lúc , tảng đá m.ô.n.g cô đột nhiên động đậy!
Không sai, chính là động đậy!
“Tảng đá” ngày một nhô cao hơn, dần dần để lộ hình dáng thật của .
Đó là một lớp mai cứng hình trứng, màu xanh xám, bề mặt những đốm nhỏ li ti tạo thành từ các tấm khiên ghép .
Tất cả những điều cho thấy, tảng đá khổng lồ m.ô.n.g cô thực chất là một chiếc mai rùa, hơn nữa còn là mai của một con rùa thần khổng lồ đang sống sờ sờ!
Qua Vi kinh hãi, suýt chút nữa thì trượt từ lưng rùa xuống sông. Cô vội vàng cúi , bò rạp xuống.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Ngay đó, cô phát hiện chiếc mai rùa mặt hiện lên một dòng chữ màu đen:
*Dưới sự trợ giúp của rùa thần, hãy thu thập mười viên ngọc trai biển.*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-ta-deu-tham-tang-bat-lo/chuong-105.html.]
Cái gì? Rùa thần trợ giúp? Còn xuống tận đáy biển?
Qua Vi thấy lạnh hết cả sống lưng, đây chẳng là đang khó !
Ngay lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, , một giọng già nua đầy tang thương đột ngột vang lên trong đầu cô: “Tiểu hữu, chúng lên đường thôi!”
Ai đang ? Cô ngẩng đầu về phía , con rùa khổng lồ lúc cũng đầu về phía , giọng tang thương vang lên nữa: “Tiểu hữu?”
Qua Vi kinh ngạc tột độ, chỉ gật đầu lia lịa.
“Xuất phát!” Giọng già nua của rùa thần ẩn chứa một sự phấn khích khó tả. Thân hình to lớn của nó nhanh chóng lặn sâu xuống nước. Qua Vi lưng rùa kịp chuẩn , bất cẩn ngã ngửa .
“A!” Một tiếng hét thất thanh vang lên mặt sông, nhanh chóng tắt lịm.
Cả Qua Vi ngửa , cô nghĩ phen chắc chắn sẽ rơi xuống sông uống một bụng no nước, nhưng nhanh đó, cô nhận lo bò trắng răng.
Không từ lúc nào, một bong bóng nước khổng lồ trong suốt dâng lên từ lưng con rùa, ngăn cách dòng nước sông bên ngoài, đồng thời bảo vệ Qua Vi rơi xuống nước.
Qua Vi lưng rùa thần, xuyên qua lớp bong bóng những đàn cá và các loại thủy tảo đang lướt nhanh qua, thầm oán thán trong lòng: là ai phát minh cái từ “chậm như rùa” nữa, thật đáng lôi đến đây để mở mang tầm mắt!
Tại thành Đào Nguyên, tháp phát một luồng sáng, đồng thời một bóng nữa rơi xuống.
Đó là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, mặc một bộ áo bông vải thô mộc mạc. Trên một góc áo còn thêu mấy bông hoa nhỏ trông khá vụng về.
Trên tường thành, Phương thành chủ bóng xuất hiện, vuốt râu mỉm .
Trong đám đông, Dì Cố đang dán mắt ngọn tháp bỗng bật dậy khỏi chỗ . Bộ quần áo chẳng chính tay bà may cho con bé Tiểu Vi !
“Là Tiểu Vi !” Dì Cố mừng rỡ reo lên.