Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 97
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:01:30
Lượt xem: 47
Coi như xong, Quý Tư Ngữ làm sao đem thứ này chuyển vào WC, hơn nữa còn làm cho cô không phát hiện ra?
Bất quá trong lòng coi như là thở phào nhẹ nhõm, cô còn đang suy nghĩ sau khi lên ván cửa làm sao đi xuống đây.
Lần này có cối xay đá kiễng chân là tốt rồi.
Quý Tư Hàm hai tay dùng sức, cả người ngồi ở trên cánh cửa, nhảy xuống, nhảy lên trên cối đá, sau đó an toàn rơi xuống đất.
Chuyện nhỏ.
Quý Tư Hàm đến bồn rửa tay rửa sạch tay, sau đó đẩy cửa toilet ra.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hả? Không đẩy được!
Được được được, là cô xem thường Quý Tư Ngữ, lại chuẩn bị gấp đôi.
May mắn trong WC có cửa sổ, Quý Tư Hàm mở ra cửa sổ, đem điện thoại di động đưa ra, thử bắt lấy điện thoại di động tín hiệu.
Vẫn không có tín hiệu.
Cô dứt khoát đứng ở trên lưới chống trộm bên ngoài cửa sổ, đưa điện thoại di động ra, lúc này mới bắt được một chút tín hiệu.
Quý Tư Hàm ngay cả động cũng không dám động, nhanh chóng một tay gửi tin nhắn đi, sau đó nhảy xuống cửa sổ, lẳng lặng chờ đợi cứu viện.
Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa WC liền nghe thấy tiếng đồ vật bị khiêng đi, ngay sau đó cửa đã bị mở ra.
"Nhanh như vậy?" Quý Tư Hàm có chút kinh ngạc, cô đi tới cửa, nhưng không có nhìn thấy bất luận kẻ nào.
"Người đâu?" Cô cau mày, nhìn xung quanh, xác nhận không có ai.
Trong lòng Quý Tư Hàm có chút sợ hãi, chẳng lẽ là quỷ cứu cô?
Trước khi sống lại, cô chưa bao giờ tin quỷ thần.
Nhưng hiện tại cô sống lại, có quỷ hình như cũng rất hợp lý!
Cũng may lúc này còn có những học sinh lớp khác chưa đi hết, Quý Tư Hàm mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của các bạn học, mới tiêu trừ được nỗi sợ hãi bí ẩn trong lòng cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-97.html.]
Người trong phòng học đã sớm đi hết, Quý Tư Hàm thu dọn cặp sách, chợt nghe thấy điện thoại di động vang lên.
"Hàm Hàm, tớ đến nhà vệ sinh nữ rồi, cậu không ở bên trong a!" Tiếng thở gấp của Tô Minh Hi từ đầu dây bên kia truyền đến.
"Tớ đã ra rồi." Quý Tư Hàm trong lòng nghi hoặc.
"Vừa rồi không phải cậu kéo chướng ngại vật phía trước toilet đi sao?"
"Không phải, tớ vừa tới!" Tô Minh Hi nói.
"Tớ về đến nhà rồi, thấy tin nhắn của cậu vội vàng chạy tới. Cậu ở đâu?"
"Tớ đang ở trong phòng học."
"Tớ sẽ đến ngay."
Quý Tư Hàm nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp, nghi ngờ trong lòng càng ngày càng nặng.
Chẳng lẽ thật sự là quỷ tốt bụng giúp đỡ cô?
"Hàm Hàm!" Tô Minh Hi hùng hùng hổ hổ xông vào phòng học.
"Cậu không sao chứ?"
"Sao cậu lại bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ? Hơn nữa tớ thấy trong nhà vệ sinh có một cái cối xay đá thật lớn, cái quái gì thế này làm tớ giật mình!" Tô Minh Hi líu ríu nói.
Quý Tư Hàm cũng cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
"Tớ còn muốn nói một chuyện làm cậu giật mình."
Quý Tư Hàm: "Lúc đó tớ từ trong phòng vệ sinh nhảy ra, lúc đẩy cửa toilet, phát hiện bên ngoài bị chặn. Điện thoại di động lại không có tín hiệu, tớ chạy đến bên cửa sổ gửi tin nhắn cho cậu."
"Không quá năm, sáu phút sau, tớ nghe thấy tiếng gì đó bị kéo ra khỏi cửa, ngay sau đó có thể mở ra, tở mở cửa và không có ai bên ngoài."
Quý Tư Hàm nhíu mày: "Không có ai cả, giống như căn bản không có gì chặn cửa."
Tô Minh Hi nghe xong cả người nổi da gà.
"Ý cậu là..." Cô nàng nhìn trái nhìn phải, thần sắc sợ hãi, phát ra âm thanh: "Có ma?"