Cả Nhà Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi - Chương 65.1
Cập nhật lúc: 2024-07-24 09:15:18
Lượt xem: 99
Kỷ Yến Xuyên bị tiếng lòng của Quý Tư Hàm làm cho chấn động.
Anh ta đã có một giấc mơ giống nhau trong hai năm, đều là đẩy một cô gái ra xa và bị xe đ.â.m chết. Sau khi chết, anh dường như rời khỏi cơ thể mình, đứng cạnh xác và nhìn cô gái sợ hãi, sau đó tỉnh dậy từ giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại, Kỷ Yến Xuyên chỉ cảm thấy trái tim đau nhức, lại trống rỗng, giống như thiếu thứ gì đó.
Ngay từ đầu mơ thấy giấc mộng này, Kỷ Yến Xuyên chỉ tưởng là ác mộng. Nhưng theo số lần nằm mơ càng nhiều, Kỷ Yến Xuyên càng để ý đến cô gái trong mộng kia.
Không biết lần nằm mơ thứ mấy, Kỷ Yến Xuyên ra lệnh tìm kiếm thông tin về cô gái trong mơ.
Anh thực sự không hy vọng gì, cô gái trong mộng cũng chưa chắc là thật. Nhưng không lâu sau, anh đã thực sự tìm thấy cô gái.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Khi Kỷ Yến Xuyên nhìn thấy ảnh chụp của cô gái, m.á.u toàn thân dường như hướng về phía trái tim phun trào, khiến anh không khỏi thở gấp, kích động đến run rẩy cả người .
Khuôn mặt linh động của cô gái khiến anh cảm thấy quen thuộc, nhưng làm thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.
Anh bắt đầu chú ý đến cô, thậm chí in ảnh cô ra đặt ở đầu giường.
Rốt cục, không biết lần thứ mấy nằm mơ thấy cô gái, Kỷ Yến Xuyên rốt cuộc nhịn không được nữa, quyết định đi tới thành phố Thâm Nam để gặp cô.
Anh cho rằng chỉ có mình mới biết được bí mật trong mộng, nhưng không nghĩ tới, Quý Tư Hàm dường như cũng thông qua một ít con đường, biết được giấc mộng kia.
Tìm được niềm vui bất ngờ của đồng loại và sự quen thuộc trong lời nói của Quý Tư Hàm khiến Kỷ Yến Xuyên mừng rỡ như điên.
Anh không biểu hiện ra ngoài, anh không muốn hù dọa Quý Tư Hàm, chỉ là thật sâu nhìn thoáng qua cô, sau đó rời khỏi lớp học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-nghe-duoc-tieng-long-cua-toi/chuong-65-1.html.]
Quý Tư Hàm cảm giác cái nhìn lúc Kỷ Yến Xuyên lúc rời đi có gì đó rất lạ, nhưng ngẫm lại cô nghĩ do mình đã suy nghĩ nhiều.
“Tiếp theo." Cô nhấn bộ đàm.
"Đã tìm được giáo viên dạy tiếng Anh và Toán rồi, người đến ứng tuyển tiếng Anh và Toán có thể trở về.”
**
“Tiểu Hà, thân thể thế nào rồi?" Quý Thanh Sơn cầm bó hoa hồng lớn, dịu dàng đưa cho Ôn Vũ Hà trên giường bệnh.
Ôn Vũ Hà cười dịu dàng, nhận lấy hoa hồng: "Cám ơn ông xã. Em cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, bác sĩ nói theo dõi thêm vài ngày nữa là có thể xuất viện.”
Quý Thanh Sơn thích nhất chính là cách gọi thân mật của Ôn Vũ Hà đối với ông ta. Ông ta và Đường Dư kết hôn hai mươi năm, Đường Dư cho tới bây giờ đều gọi tên, không giống vợ chồng, chỉ thấy giống đồng nghiệp.
“Ăn chuối đi." Quý Thanh Sơn bóc vỏ chuối, đưa cho Ôn Vũ Hà.
Ôn Vũ Hà cười, nhận cắn một miếng.
Hai người giống như vợ chồng bình thường, nếu lúc này có người xông vào, sẽ chỉ cảm thấy đôi vợ chồng này thật ân ái, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến một người là tiểu tam không biết xấu hổ, người kia là tra nam đáng chết.
“Ông xã, hôm nay không phải anh mang Tư Ngữ đến Đường gia sao? Bên Đường gia phản ứng thế nào? "Ôn Vũ Hà nghiêm mặt.
Quý Thanh Sơn vừa nghĩ tới chuyện này, sắc mặt liền khó coi, nặng nề thở dài một hơi.
Ôn Vũ Hà nhất thời có chút khẩn trương: "Làm sao vậy? Sự tình không thuận lợi sao?”
"Đường gia bên kia yêu cầu công bố là song sinh thất lạc. Bên ngoài sẽ nói là năm đó Đường Dư sinh song sinh, bị người trộm đi một, cách đây không lâu mới tìm trở về." Quý Thanh Sơn cũng đối với chuyện này không hài lòng.