Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 555: Hoàng hậu đâm đầu vào cột cầu chết, Bình Vương khó xử
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:29:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tình ái?” Hoàng hậu bỗng lạnh, tiếng đầy vẻ châm chọc cùng bi thương, “Tình ái là gì? Ngươi thật sự thấu rõ chăng?” Nàng gắng gượng thẳng dậy đôi chút, ánh mắt sắc như d.a.o đ.â.m thẳng nhi tử. “Năm xưa khi sinh ngươi, phụ hoàng của ngươi cũng từng yêu , coi như châu báu, nhưng cuối cùng thì ? Cuối cùng ? Ân sủng, mới, quyền hành, chế ước… Người ngôi vị , trải qua thời gian lâu dài, thảy đều sẽ biến thành quái vật lãnh tâm lãnh tình!” “Nếu ngươi thật lòng yêu Hứa Tĩnh Ương, thì rằng, ái là buông tay, là thành ! Chứ kéo nàng vũng bùn nhơ , giày vò cho đến cuối cùng, tình nghĩa phu thê đoạn tuyệt, ân nghĩa tiêu, song phương đều biến đổi dung nhan, thù ghét lẫn !” “Ta sẽ !” Bình Vương đôi mắt đỏ ngầu, “Ta sẽ biến thành như phụ hoàng! Mẫu hậu, nhi thần sẽ !” Hoàng hậu lời lẽ sâu xa, giọng mang theo sự mệt mỏi của thấu thế sự. “Cao khỏi lạnh, giờ đây ngươi hiểu, sẽ rõ, tất cả những gì , đều là vì cho ngươi! Càng là vì cho cả hai ! Để các ngươi ít nhất còn thể giữ chút tình cảm ban sơ, vĩnh viễn đến mức trở mặt thành thù!” Bình Vương nàng, sự điên cuồng và thống khổ trong đáy mắt dần lắng đọng thành một sự quyết tuyệt. Chàng bỗng bật khổ một tiếng, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định từng thấy. “Tấm ‘thiện ý’ của mẫu hậu, nhi thần xin ghi nhận, nhưng mối hôn sự , quyết thoái thác, Túc Quốc Công bồi thường gì, cứ việc mở lời, cưới Hứa Tĩnh Ương, ai cản .” Dứt lời, toan bước . “Đứng !” Hoàng hậu chợt vùng dậy khỏi sập, vì động tác quá gấp mà lảo đảo, ngã xuống giường. Nàng màng đến vết ngã, lảo đảo bò dậy, rống giận khản giọng bóng lưng , tiếng chói tai và tuyệt vọng: “Tín Nhi, ngươi nếu dám cố chấp một , hủy bỏ hôn sự , mẫu hậu lập tức sẽ treo cổ tự vẫn ngay mặt ngươi!” Bước chân Bình Vương lập tức cứng đờ tại chỗ, bóng lưng thẳng tắp. Chàng chậm rãi nghiêng mắt, trong đôi mắt cuộn trào thống khổ tột cùng. “Mẫu hậu, cũng ép nhi thần ư?” Búi tóc Hoàng hậu rối bời, vài sợi tóc điểm bạc dính khóe trán đẫm mồ hôi, trâm phượng nghiêng lệch, chực rơi vỡ. Nàng từng tiều tụy đến thế, dung nhan bệnh tật tái nhợt, đôi mắt chứa đầy nước mắt, nhưng vẫn c.h.ế.t dí chằm chằm bóng lưng Bình Vương. “Tín Nhi, ngươi đến bước đường hôm nay, dễ dàng chút nào, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết! Túc Quốc Công nắm giữ binh quyền Kinh Kỳ, ông sẽ trở thành trợ lực lớn nhất của ngươi!” “Con gái ông là Minh Nguyệt si tình ngươi như , tính tình ôn thuận, gia thế hiển hách, điểm nào xứng với ngươi? Đợi… đợi ngươi lên ngôi vị , thiên hạ đều là của ngươi, nữ nhân nào mà chẳng ?” “Ta chỉ cần Hứa Tĩnh Ương!” Bình Vương với tốc độ gấp gáp. Hoàng hậu thấy dầu muối , trong cơn tuyệt vọng, giọng bỗng cất cao, gần như vỡ giọng. “Thế còn thù của ngươi thì ? Chẳng lẽ báo nữa ? Bảo Huệ, Bảo Huệ là ruột của ngươi! Là khúc ruột của đó! Nàng mất tích dấu vết ở địch quốc, thể c.h.ế.t thảm, lẽ nào ngươi thể quên ? Ngươi là nhi tử của ! Ngươi cho rằng ngươi như , trong lòng đau ? Tín Nhi, mẫu hậu ngoài trông cậy ngươi, còn thể trông cậy ai đây?” Nàng từng lời như nhỏ máu, dùng hết khí lực. Bình Vương cả chấn động. Một giọt lệ, hề điềm báo , chảy từ khóe mắt đỏ ngầu của . Hoàng hậu chằm chằm thần sắc của Bình Vương, chợt thở dài một , thần sắc trở nên đặc biệt tuyệt vọng thê lương. “Tín Nhi, nếu sự tồn tại của mẫu hậu thật sự khiến ngươi khó bề lựa chọn, thì, , giờ đây ngươi thể tự đưa lựa chọn .” Lời dứt, nàng chợt vùng dậy, dùng hết khí lực cuối cùng, đầu đập thẳng cây cột chạm rồng phượng lạnh lẽo bên cạnh! “Mẫu hậu——!” Bình Vương gan mật đều nứt, kinh hô một tiếng, lao tới như một cơn gió lốc. Chàng ôm lấy thể mềm nhũn của Hoàng hậu. Gạt những sợi tóc rối bời của Hoàng hậu sang một bên, chạm là một mảng ẩm ướt nóng hổi. Chỉ thấy khóe trán Hoàng hậu rách toạc một vết, m.á.u tươi đang ứa xối xả, nhanh chóng nhuộm đỏ làn da tái nhợt và búi tóc rối bời của nàng, cảnh tượng chói mắt kinh hồn. Bình Vương vội vàng bế ngang nàng lên, đặt về giường. Chàng toan quát lớn gọi thái y, bàn tay lạnh lẽo của Hoàng hậu nắm chặt lấy cổ tay , lực đạo lớn đến kinh . “Không gọi thái y đến.” Hoàng hậu thở yếu ớt, nhưng ánh mắt đặc biệt tỉnh táo cố chấp. Máu tươi chảy dọc theo khóe trán nàng, như một dòng lệ máu. Hoàng hậu nắm chặt lấy : “Nếu ngươi cố chấp một , thì đừng gọi cứu mẫu hậu, hãy để chết, , còn thể sớm ngày xuống suối vàng, đoàn viên với Bảo Huệ của …” Bình Vương nàng kìm chặt tay, thể động đậy. Chàng cúi đầu dung nhan trắng bệch dính m.á.u của mẫu , nghĩ đến sống c.h.ế.t rõ, cuối cùng, đôi mắt thanh lãnh thản nhiên của Hứa Tĩnh Ương lướt qua mắt . Một bên là m.á.u mủ ruột thịt, dùng cái c.h.ế.t để ép buộc, là gánh nặng thù hận và hoàng quyền. Một bên là tình yêu chân thành duy nhất trong cuộc đời của , là sự ấm áp và ánh sáng duy nhất khao khát trong cuộc đời mưu quyền lạnh lẽo. “Mẫu hậu, đây là lấy mạng nhi tử.” Chàng đặt trán lên mu bàn tay Hoàng hậu, đáy mắt đỏ ngầu cuộn trào sóng dữ ngập trời, trái tim như x.é to.ạc đôi. Bàn tay của Bình Vương, vốn từng giương cung cầm kiếm, vững vàng mạnh mẽ, giờ đây run rẩy dữ dội thể khống chế. Chàng thể tranh đoạt thiên hạ, nhưng thể thoát khỏi bàn tay ấm lạnh của mẫu khoảnh khắc . Cuối cùng, Bình Vương chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu thâm trầm u ám. “Mẫu hậu, nhi thần đồng ý với .” “Ta ngươi tự miệng , ngươi sẽ cưới Hứa Tĩnh Ương.” “Ta,” Bình Vương vết thương đang chảy m.á.u trán Hoàng hậu, đôi môi mỏng hé mở, lời như mũi d.a.o nhọn đ.â.m thẳng tim , “ sẽ cưới Hứa Tĩnh Ương.” Hoàng hậu nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Ngươi nhất định mẫu hậu vẻ vang, lên ngôi vị , báo thù cho Bảo Huệ!” Bình Vương nhắm mắt , giọng khàn khàn: “Phải, nhi thần nhất định sẽ .” Nửa canh giờ . Thái y và Bình Vương cùng từ tẩm điện của Hoàng hậu bước . Thái y : “Vương gia, vết thương trán nương nương, mỗi ngày cần bôi t.h.u.ố.c ba , vi thần sẽ hàng ngày đến kiểm tra tình hình vết thương lành .” Ánh mắt Bình Vương khôi phục như thường, chỉ là sắc mặt đặc biệt trầm thấp lạnh lẽo. “Nhất định để Mẫu hậu sớm ngày bình phục.” “Dạ, vi thần định sẽ dốc hết sức lực, chỉ là, mạch tượng của Hoàng hậu nương nương mấy lạc quan, là dấu hiệu tâm mạch tổn thương, nếu dưỡng bệnh thật , e rằng…” Bình Vương cũng đại cung nữ hầu hạ Hoàng hậu , Hoàng hậu những ngày , thỉnh thoảng nửa đêm đột nhiên giật tỉnh giấc, thét lên “Bảo Huệ, mau trốn lưng mẫu hậu”, đột ngột bật dậy, thở dốc từng hồi. Mỗi khi mơ thấy giấc mộng như , Hoàng hậu thể chợp mắt nữa, lấy nước mắt rửa mặt. Nếu con cái là một phần sinh mạng của , thì sự mất tích của Tiêu Bảo Huệ, khác gì lấy nửa sinh mạng của Hoàng hậu. Bình Vương dặn dò: “Hãy kê t.h.u.ố.c thật , thể của Mẫu hậu, phép sai sót.” “Dạ.” Bình Vương rời , đụng mặt Trần Minh Nguyệt cung thỉnh an Hoàng hậu.
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-555-hoang-hau-dam-dau-vao-cot-cau-chet-binh-vuong-kho-xu.html.]