Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 554: Ta muốn cưới Hứa Tĩnh Ương
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:29:27
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bình Vương phản ứng của Hứa Tĩnh Ương, cần truy vấn, cũng xác nhận điều vẫn nghĩ. Mẫu hậu, lừa dối ! Vì phát hiện , ánh mắt Bình Vương trở nên u ám, khóe miệng căng chặt.
Hứa Tĩnh Ương cau mày : “Biên quan chiến sự ác liệt, Vương gia nghĩ nhiều .”
Bình Vương bỗng nhiên giơ tay, giữ chặt đôi vai nàng. “Bổn vương thực …”
Lời còn dứt, Thái tử đến cất tiếng cắt ngang lời họ, ngữ khí nho nhã, thoáng hiện ý nhàn nhạt: “Tứ , ngươi cùng Chiêu Vũ Vương cứ dây dưa lôi kéo thế là gì? Nhạc phụ tương lai của ngươi là Túc Quốc Công, còn xa , nếu để ông thấy, chẳng là hiểu lầm, uổng công tiểu thư Trần gia đau lòng ?”
Sắc mặt Bình Vương lập tức tối sầm. Hắn vội tìm Thái tử gây khó dễ, mà sốt sắng thần sắc Hứa Tĩnh Ương, đáy mắt lướt qua một tia khó chịu.
Thái tử tay Bình Vương đang nắm vai Hứa Tĩnh Ương, khóe môi khẽ cong. “Chiêu Vũ Vương chắc còn nhỉ? Tứ tháng sẽ thành với tiểu thư Trần gia, đến lúc đó, nàng nhớ đến uống một chén rượu mừng nhé.”
“Ta sẽ cưới nàng !” Bình Vương bỗng nhiên giận dữ gầm lên, đôi mắt hẹp lạnh lẽo chằm chằm Thái tử, “Chuyện của , hoàng bớt đôi lời, tránh tự chuốc lấy phiền phức!”
Thái tử vẫn giữ nguyên nụ , điềm nhiên như : “Ồ? Tứ đừng bậy, cách đây lâu ngươi cầu hôn Trần gia, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng đó.” Hắn Hứa Tĩnh Ương, hàm ý sâu xa : “Mười dặm hồng trang, kéo dài dứt, thể thấy sự coi trọng.”
Bình Vương chợt rụt tay về, khí tức sắc bén, dường như sắp tay với Thái tử.
Đột nhiên, Hứa Tĩnh Ương ấn vai . “Vương gia, chuyện sắp thành , khi còn ở biên quan , mới về kinh, còn kịp một câu chúc mừng.”
Bình Vương khựng , khi đầu nàng, đáy mắt lướt qua nỗi đau buồn tan vỡ. Hắn nuốt khan: “Ngươi chúc mừng bổn vương cùng khác thành ?”
Văn võ bá quan xung quanh đều mặt, Hứa Tĩnh Ương trả lời chừng mực. “Xin Vương gia đừng phụ tấm chân tình của cô nương thực lòng yêu mến .”
Đôi mắt Bình Vương đột ngột co rút. Hắn c.h.ế.t lặng chằm chằm gương mặt Hứa Tĩnh Ương, cố gắng tìm kiếm dù chỉ là một chút thành thật trong biểu cảm nàng, để đó thể là lý do an ủi chính .
Tuy nhiên, Hứa Tĩnh Ương quá đỗi thản nhiên. Thản nhiên đến mức, khiến thể thực sự cảm nhận , nàng chúc phúc một cách chân thành. lời chúc phúc thuần túy và triệt để , đối với Bình Vương mà , gần như là tàn nhẫn.
“Hứa Tĩnh Ương…” Giọng Bình Vương trở nên khàn khàn. Hắn dường như cầu xin điều gì đó, nhưng lời như đóng băng, nghẹn ứ ở khóe miệng. Hắn chỉ thể với đôi mắt hẹp đỏ ngầu nàng.
Thái tử một bên, hứng thú nỗi đau của Bình Vương, ánh mắt ôn hòa thoáng hiện ý chế giễu nhàn nhạt.
Hứa Tĩnh Ương nghiêng đầu Thái tử: “Thái tử điện hạ dường như rảnh rỗi, lẽ nào Đông Cung chính sự nào cần xử lý ?”
Thái tử giật , ngờ Hứa Tĩnh Ương đột nhiên nhắm . Đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh. “Chiêu Vũ Vương sắc phong, quản đến Đông Cung ?”
“Sao dám? Chẳng qua là là thần tử, lo lắng và thúc giục Trữ quân mà thôi, nếu Thái tử cảm thấy lời thật khó , sẽ nữa.”
Thái tử cực kỳ vui. Hứa Tĩnh Ương dám đối với chuyện kiểu mỉa mai ?
Ngay lúc , bên cạnh truyền đến một giọng trầm lạnh – “Vùng Lưỡng Bắc đại hạn bốn tháng, hoàng đừng ở đây nhàn rỗi vô sự nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-554-ta-muon-cuoi-hua-tinh-uong.html.]
Tiêu Hạ Dạ bước xuống, hình cao lớn theo bậc thềm bạch ngọc mà đến. Vừa tản , Hoàng đế giữ một , hỏi ít chuyện.
Hứa Tĩnh Ương qua, cùng Tiêu Hạ Dạ đối mắt. Thái tử mặt còn nụ . Hắn lạnh lùng Tiêu Hạ Dạ: “Nhị , đây là thái độ ngươi chuyện với cô ?”
Tiêu Hạ Dạ thèm để ý đến , mà đến bên cạnh Hứa Tĩnh Ương: “Trở về ? Bổn vương cũng xuất cung.”
Hứa Tĩnh Ương gật đầu: “Ta về nhà xem .” Nói đoạn, nàng đầu cáo từ Thái tử và Bình Vương.
Tiêu Hạ Dạ động thanh sắc liếc Bình Vương một cái, dường như chịu đả kích nhỏ, ánh mắt ẩn chứa nỗi đau khổ cố chấp. Hắn thu hồi ánh mắt, để Hứa Tĩnh Ương sang một bên khác, tự chắn ảnh nàng, lẽ là sợ Bình Vương đột nhiên vươn tay kéo nàng.
Bình Vương cứ thế trơ mắt Hứa Tĩnh Ương và Tiêu Hạ Dạ sóng vai rời .
Thái tử Tiêu Hạ Dạ và Hứa Tĩnh Ương hai câu, đang vui. Hắn nghiêng mắt Bình Vương, hàm ý sâu xa bỏ một câu: “Trên chiến trường sinh tử , từ đó nảy sinh tình nghĩa tri kỷ, thật khiến cảm động. Tứ , ngươi thấy, Nhị và Chiêu Vũ Vương ngày càng giống ? Bọn họ mới là những cùng một đường.”
Ánh mắt Bình Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hàn ý đáng sợ từ sâu trong đáy mắt tràn . Thái tử để ý đến sắc mặt Bình Vương, cứ thế bỏ .
Bình Vương tại chỗ lâu, một thần tử ủng hộ dò xét tụ gần. “Vương gia? Về thôi, Bắc Địa đại hạn, chúng cũng nên nghĩ cách.”
Đột nhiên, Bình Vương mạnh mẽ xoay , vạt áo bào kéo theo một trận gió lạnh, sải bước nhanh chóng rời . Dọc đường, cung nhân nội thị thấy sắc mặt đáng sợ, đều nín thở cúi đầu, dám thẳng, càng ai dám tiến lên ngăn cản.
Bình Vương xông cung điện của Hoàng hậu. Tấm rèm châu trong suốt rủ cửa thô bạo vung tay hất , nhất thời, ngọc châu va chạm kịch liệt, âm thanh trong trẻo như vỡ tan vang vọng trong cung điện tĩnh mịch.
Hoàng hậu đang ốm yếu tựa trường kỷ, uống t.h.u.ố.c xong, bát t.h.u.ố.c còn rút . Nghe thấy động tĩnh, nàng cau mày, phía cửa. Lại thấy Bình Vương sải bước vòng qua bình phong, đôi mắt hẹp u ám đỏ rực.
Đại cung nữ tâm phúc thấy , vội vàng tiến lên thỉnh an: “Bình Vương điện hạ…”
“Cút ngoài!” Bình Vương thèm nàng , giọng lạnh như băng.
Hoàng hậu nâng khuôn mặt tái nhợt lên, thấy bộ dạng con trai gần như ăn tươi nuốt sống khác, trong lòng hiểu đôi phần. Nàng phất tay, giọng bình tĩnh lạ thường: “Tất cả lui xuống .”
Các cung nhân thị lập trong điện như đại xá, lặng lẽ nhanh chóng lui ngoài, nhẹ nhàng khép cửa điện . Cung điện rộng lớn lập tức chỉ còn hai con, khí đông đặc như băng, chỉ còn tiếng thở dồn dập, nặng nề của Bình Vương.
“Tại ?” Bình Vương c.h.ế.t lặng chằm chằm Hoàng hậu, từng chữ như nghiến từ kẽ răng, “Tại lừa dối ? Năm đó phụ hoàng rõ ràng ban hôn cho bọn họ!” Năm đó phái điều tra, phát hiện Phan Lộc Hải quả thực mang theo một đạo mật chỉ rời kinh. Bình Vương bao giờ nghi ngờ Hoàng hậu sẽ dối .
Hoàng hậu im lặng một thoáng, thản nhiên thừa nhận: “Nếu như , bao giờ ngươi mới chịu cưới Minh Nguyệt?”
Mèo Dịch Truyện
“Ta căn bản cưới nàng !” Bình Vương gầm lên, những cảm xúc dồn nén bùng nổ trong chốc lát, đáy mắt đỏ ngầu, “Người cưới, từ đầu đến cuối chỉ Hứa Tĩnh Ương! Chỉ nàng !”
“Nàng hợp với ngươi.” Giọng Hoàng hậu dứt khoát như chặt đinh c.h.é.m sắt. Nàng Bình Vương, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. “Tín nhi, ngươi là việc đại sự! Hứa Tĩnh Ương giờ đây quân công hiển hách, uy vọng quá cao, tính cách cương liệt, tuyệt đối hạng cam chịu trướng khác. Sau nếu nàng chính phi của ngươi, thậm chí là chính cung, ngươi căn bản thể áp chế nàng ! Nàng chỉ sẽ trở thành chướng ngại của ngươi, thậm chí còn phản phệ ngươi!”
“Ta yêu nàng! Ta căn bản cân nhắc những điều đó!” Bình Vương đột ngột tiến lên một bước, giọng mang theo sự giận dữ gần như sụp đổ, “Ta chỉ ở bên nàng! Điều lẽ nào ?”