Cả Nhà Đoạt Quân Công Của Ta, Đích Nữ Trùng Sinh Đồ Sát Cả Nhà - Chương 546: Muốn lừa nàng về kinh thành để trừ khử nhanh chóng
Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:29:18
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái tử thành khẩn Hoàng thượng, gương mặt ôn nhuận như ngọc , cố vẻ khó hiểu. “Nhi thần hoảng sợ, phụ hoàng ý gì?”
Hoàng thượng , chỉ liếc một cái.
Thái tử ôn hòa bên ngoài, nhưng bên trong ẩn chứa sự sắc bén. Đứa con , giống y nhất, cũng ý y nhất.
“Trẫm đến nước , con cần cẩn trọng nữa, cứ suy nghĩ trong lòng .”
Nghe , Thái tử tiến thêm một bước, hạ giọng: “Phụ hoàng, nhi thần dám , Hứa Tĩnh Ương trong lúc nguy nan trận cầm quân, nàng công, điều giả.”
Hoàng thượng nâng chén gì, gật đầu, hiệu cho tiếp tục.
Thái tử : “Chỉ là, nàng đ.á.n.h Tây Việt, dám mong phong tướng quân; nếu nàng thắng Bắc Lương, khi hồi kinh, còn đưa yêu cầu quá đáng đến mức nào.”
Mèo Dịch Truyện
“Trong quân, nàng uy vọng cao, bách tính cũng công nhận nàng, hai của nhi thần là Ninh Vương, Bình Vương, đều từng những chuyện hồ đồ vì nàng, đều cả.”
Hoàng thượng lắc đầu, chút thất vọng: “Hai đứa chúng nó thông minh bằng con.”
Được sự ngầm đồng ý của Hoàng thượng, Thái tử tự nhiên thẳng che giấu.
“Phụ hoàng, Hứa Tĩnh Ương tài năng kiệt xuất, công với quốc gia, nhi thần dám phủ nhận, tuy nhiên, công lao của nàng quá lớn, còn là phúc phận của thần tử. Trong quân chỉ Thần Sách Đại tướng quân, mà chiếu lệnh của Thiên tử, đây là điều thứ nhất.”
Chàng ngẩng mắt, quan sát sắc mặt của Hoàng thượng, tiếp tục chậm rãi : “Điều thứ hai, nàng là nữ nhi mà phong tướng soái, vốn là một việc phá cách.”
“Nếu lập công lao hiển hách, nữ tử thiên hạ sẽ nghĩ ? Chẳng sẽ đua học theo, lâu dài như , âm dương đảo lộn, cương thường rối loạn, triều đình nếu là nữ giới, còn trị vì thiên hạ? Lễ pháp ở , thể thống còn gì?”
Hoàng thượng nâng chén , đôi mắt đục ngầu sâu thấy đáy, ngẩng đầu một cái.
“Trẫm còn tưởng, vì lý do của Trưởng công chúa, con sẽ càng thấu hiểu hơn việc Hứa Tĩnh Ương nắm giữ quyền cao chức trọng.”
Thái tử biến sắc, chuyển giọng : “Cô cô tham vọng như Hứa Tĩnh Ương, huống hồ, cô cô là trong nhà, nàng cũng họ Tiêu.”
Hoàng thượng tiếp tục chuyện của Trưởng công chúa, mà chỉ thản nhiên hỏi: “Con thấy nên thế nào cho ?”
Thái tử mặt vẫn ôn nhuận, nhưng ngữ khí toát vài phần lạnh lùng.
“Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, nên giả vờ chấp thuận hòa đàm với nàng, ban chiếu thư khen thưởng, lừa nàng về kinh thành một cách êm .”
Không Thần Sách quân đó, một khi rời khỏi quân doanh, Hứa Tĩnh Ương chẳng sẽ như giao long lìa nước, mãnh hổ mất lợi trảo ?
Thái tử hạ thấp giọng: “Đến lúc đó, là thể xử lý nàng .”
Hoàng thượng cau mày: “Nàng danh vọng cực cao trong quân, nếu g.i.ế.c nàng, e rằng sẽ gây binh biến, quân tâm bất .”
Thái tử cũng nghĩ đến điều , do đó im lặng, cẩn thận suy nghĩ.
Lúc , Hoàng thượng từ bên gối mò một khối ngọc bội chất liệu thượng hạng, đưa đến mặt Thái tử. Khối ngọc bội , là Triệu Hi gửi thư về, kẹp trong đó.
“Trẫm ngẫu nhiên , vật là vật tùy của Vũ Văn Trù, hoàng tộc Tây Việt. Trẫm còn , Hứa Tĩnh Ương là con gái lưu lạc bên ngoài của Vũ Văn Trù, Quân Nhi, con nghĩ ?”
Ánh mắt Thái tử dừng ngọc bội, đôi mắt đen trầm nhuốm lên vẻ kinh ngạc nhàn nhạt.
“Nếu quả thật như , thì Hứa Tĩnh Ương thù sâu như biển m.á.u với Đại Yến ! Tây Việt giao chiến với mười mấy năm, binh sĩ bách tính biên quan tử thương vô , mối hận đội trời chung!”
“Phụ hoàng, nếu công bố tin tức thiên hạ, căn bản cần chúng tay, những tướng sĩ và bách tính coi nàng như thần minh , chính họ sẽ là đầu tiên dung thứ cho nàng! Ai thể dung túng một kẻ dư nghiệt của địch quốc, nắm giữ binh quyền của Đại Yến ?”
Hoàng thượng chậm rãi gật đầu, mặt lộ một tia tán thưởng: “Chuyện liên quan trọng đại, trẫm giao cho con tra xét, nhất định thỏa.”
“Nhi thần tuân mệnh!” Thái tử lập tức đáp lời, , “Phụ hoàng, việc cấp bách hiện nay, vẫn là tiên điều Hứa Tĩnh Ương rời khỏi Bắc Cảnh, triệu về kinh thành, chỉ cần về kinh, việc mới dễ dàng an bài.”
“Là gọi nàng về.” Hoàng thượng nhắm mắt, như đang dưỡng thần, giọng trầm thấp, “, cần đợi chiến sự Bắc Lương định, hòa đàm định đoạt mới , Quân Nhi, con nên hiểu nỗi lo của trẫm.”
Thái tử tâm lĩnh thần hội: “Nhi thần hiểu, tuyệt đối sẽ lúc động lay quân tâm tiền tuyến, xin phụ hoàng yên tâm.”
Hoàng thượng đột nhiên mở mắt, Thái tử.
“Trước đây lâu, ít , trong đó thiếu tâm phúc trướng Bình Vương, dâng tấu đàn hặc con, con dung túng đảng vũ tư nhân mua bán quân lương, dùng quyền mưu lợi riêng.”
Sắc mặt Thái tử chợt tái , định mở miệng biện giải, Hoàng thượng giơ tay ngăn .
“Trẫm đều tin chúng, Quân Nhi, trẫm luôn nhớ, con sinh trong vòng tay trẫm, đầu tiên ôm con, ngoài bà mụ, chính là trẫm . Tình phụ tử của chúng , há là ngoài thể dễ dàng ly gián?”
Thái tử lập tức cảm động, khóe mắt đỏ, cúi đầu thật sâu.
“Nhi thần, nguyện vĩnh viễn vì phụ hoàng chia sẻ lo lắng, tuyệt phụ sự tin cậy của phụ hoàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ca-nha-doat-quan-cong-cua-ta-dich-nu-trung-sinh-do-sat-ca-nha/chuong-546-muon-lua-nang-ve-kinh-thanh-de-tru-khu-nhanh-chong.html.]
Hoàng thượng gật đầu an ủi, phất tay, hiệu cho lui xuống.
Thái tử cung kính cáo lui.
Cho đến khi cửa điện chậm rãi khép , chút ôn tình yếu ớt mặt Hoàng thượng lập tức biến mất còn dấu vết, chỉ còn sự tính toán lạnh lùng.
Thư của Bình Vương gửi Lục Doãn Thâm, đến tay Hứa Tĩnh Ương cả thánh chỉ.
Việc quá lớn, Lục Doãn Thâm vội vàng đến doanh trại của Hứa Tĩnh Ương.
“Đại tướng quân, bức thư , là Vương gia nhờ mạt tướng chuyển giao cho ngài.” Lục Doãn Thâm đưa thư của Bình Vương đến.
Hứa Tĩnh Ương nhận lấy, ánh nến cẩn thận xem xét.
Lục Doãn Thâm hai ngẩng mắt, lén lút đ.á.n.h giá sắc mặt Hứa Tĩnh Ương.
Vầng trán nàng tĩnh lặng điềm đạm, ngay cả khi thấy những từ ngữ như “đừng về kinh, về tất họa” trong thư của Bình Vương, trong mắt nàng cũng nửa phần d.a.o động.
Lục Doãn Thâm xưa nay vẫn thể nắm bắt suy nghĩ của vị Đại tướng quân , thấy Hứa Tĩnh Ương nhẹ nhàng đặt thư xuống, khỏi : “Đại tướng quân, ngài nên Vương gia một , kinh thành nhất định yên .”
Thực Hứa Tĩnh Ương , khi Hoàng thượng bệnh nặng, chia đại quyền triều đình thành hai phần, lượt giao cho Thái tử và Bình Vương.
Mục đích, tự nhiên là để hai đứa con tranh đấu, như y dù đang dưỡng bệnh, cũng cần lo lắng đại quyền vững.
Cho nên tin tức Bình Vương , nhất định là chính xác sai.
Chỉ là, Hứa Tĩnh Ương định theo.
“Thiện ý của Vương gia hiểu, nhưng, kế hoạch của riêng , Lục phó tướng, ngươi lui .”
“ tướng quân, ngài thể !” Lục Doãn Thâm chút sốt ruột, sợ Hứa Tĩnh Ương về kinh, cứ thế ám toán.
Nếu như đây, Lục Doãn Thâm sẽ quan tâm đến tính mạng của một nữ nhân như .
Hứa Tĩnh Ương thì khác, khi chứng kiến tài năng của nàng, Lục Doãn Thâm thậm chí còn mong nàng thể sống, sống thật đến trăm tuổi.
Hắn còn sốt ruột hơn cả Bình Vương.
Hắn thậm chí thỉnh thoảng nhớ những ngày đây, giúp Bình Vương đối đầu với Hứa Tĩnh Ương, thật là hối hận vô cùng.
Một vị tướng tài như , nếu hủy hoại trong vòng tranh đấu, lừa gạt của triều đình, thật sự quá đáng tiếc!
Lục Doãn Thâm hạ giọng: “Vài ngày nữa, thánh chỉ của Hoàng thượng sẽ đưa đến, chỉ triệu ngài về kinh, điều ý nghĩa gì, ngài nhất định rõ.”
lúc , Hách Liên Tinh chạy , mặt hân hoan vui sướng, còn vương chút mệt mỏi vì đường xa vội vã trở về.
khi Hứa Tĩnh Ương, đôi mắt nâu đen sáng lấp lánh.
“Đại tướng quân, Hách Liên Tinh trở về .”
Lục Doãn Thâm định tiếp tục khuyên nhủ, thì đột ngột xông cắt ngang. Hắn nhíu chặt mày, giận dữ quát: “Đây là quân trướng, ngươi dám tự tiện xông , c.h.ế.t !”
Thân hình cao lớn của Hách Liên Tinh, mà cho rụt rè một chút.
Chỉ thấy Hách Liên Tinh đến lưng Hứa Tĩnh Ương: “Đại tướng quân, gây họa ?”
Hứa Tĩnh Ương liếc , sang Lục Doãn Thâm : “Lục phó tướng, Hoàng mệnh căn dặn thế nào, sẽ theo thế . Một chuyện, chỉ mới tự giải quyết , ngươi cần lo lắng.”
“Tướng quân!”
“Ngươi lui xuống .”
Hứa Tĩnh Ương lệnh, Lục Doãn Thâm mím chặt đôi môi mỏng, liếc Hách Liên Tinh một cái, chắp tay cáo lui.
Khi vén màn doanh trướng rời , thấy phía truyền đến giọng ngọt ngào của Hách Liên Tinh.
“Tướng quân, Hách Liên Tinh nhớ ngài.”
Lục Doãn Thâm trong lòng thầm mắng tên man di Ô Tôn sống c.h.ế.t .
Dám dùng sắc câu dẫn Đại tướng quân, thật hổ, thấy nam tử khác như chứ?
Sau khi Lục Doãn Thâm xa, Hứa Tĩnh Ương mới Hách Liên Tinh: “Mọi việc thế nào ?”
Hách Liên Tinh cong môi , gương mặt tuấn lãng lộ vẻ đắc ý. Hắn từ trong tay áo rút một con d.a.o găm.